Duyên Phận

Chương 32

Chương 32
Cuộc sống vẫn phải diễn ra, nó đi làm nhưng thực sự ưu

tiên hàng đầu của nó vẫn là cờ bạc. Nó như con thiêu thân lao vào những trò đỏ đen dù là được hay mất. Ngọc vẫn luôn bên cạnh nó, khuyên nhủ nó nhẹ nhàng, cô bé có lần còn ngồi đợi nó đánh bạc tới khi nó về mới chịu ra về.

Thời gian này nó chơi lô đề rất đen, nó thua thường xuyên. Anh Huy để nó nợ khá nhiều rồi, anh khuyên nó nghỉ chơi một thời gian để trả hết nợ đã. Nó hiểu anh cũng không thể cho nó nợ thêm được nữa. Nó tạm thời ngừng chơi chỗ anh Huy chuyển sang chơi chỗ thằng Đạo.

Thằng Đạo chuyển bảng cho mấy ông anh làm giang hồ có số má một khu vực. Nó có thể nợ chỗ thằng Đạo được nhiều hơn chỗ anh Huy. Mà nó với thằng Đạo vẫn thường xuyên đi chơi cờ bạc cùng nhau nên việc cắt nợ hay hoãn nợ cũng dễ hơn.

-- Xe máy anh đâu rồi? - Ngọc hỏi nó khi đã mấy tuần không thấy xe máy nó đâu.

-- Anh cho thằng Hưng mượn rồi. - Nó trả lời như vậy nhưng thật ra xe nó cầm đồ rồi.

-- Dạo này em thấy anh hút thuốc lá nhiều, mà hay đi về muộn, có chuyện gì vậy anh? - Cô bé quan tâm nó.

-- Không có chuyện gì đâu, dạo này anh bận nhiều việc mà.

-- Em không muốn anh giận em, nhưng em hi vọng có chuyện gì thì anh cũng nói thật cho em biết vậy thôi. - Ngọc nói giọng buồn buồn.

-- Ừ, thôi ngủ đi em muộn rồi. - Nó mệt mỏi nằm xuống giường, nó suy nghĩ nhiều về số nợ đang phải gánh.

-- Vâng, chúc anh ngủ ngon. - Ngọc nói rồi cũng nằm xuống ôm lấy cơ thể nó.

-- Chúc em ngủ ngon. - Nó chúc lại rồi nhắm mắt chứ không ngủ vì còn suy nghĩ nhiều chuyện.

Cuối tuần quê nó có đám cưới, không liên quan gì đến nó nhưng nó vẫn về vì bọn thằng Hưng nói sẽ có đánh bạc. Nó về Ngọc cũng đòi về theo, nó dặn thằng Hưng là ai hỏi thì bảo xe máy thằng Hưng mượn của nó. Nó nhiều lần cho thằng Hưng mượn xe nên không ai nghi ngờ gì.

-- Dạo này tao thua tha nhiều quá mày à. - Nó nói với thằng Hưng.

-- Tao cũng vậy, lát chơi liều đi xem thế nào. - Thằng Hưng than thở.

-- Ừ, cứ chơi to nên, may ra thì gỡ gạc được ít.

Hai thằng lại chung tiền chơi, vẫn là thằng Hưng ngồi xóc còn nó bơm tiền với đắt tất cả nhà nào thừa. Nó chơi to và liều khiến nhiều thanh niên cũng phải sợ. Ngọc vẫn ngồi đợi nó bên cạnh, cô bé không muốn về nhà nó ngủ trước mà kiên quyết ngồi chờ tới khi nào nó về thì thôi.

Nó không thuyết phục được Ngọc đành để cô bé ngồi chờ nó, thanh niên làng ai cũng biết Ngọc là người yêu nó nên không ai nói gì cả. Hôm ấy nó với thằng Hưng chơi tất tay nhưng làng không có nhiều người chơi to, bạc nhiều khi bị ế. Tới hơn một giờ sáng nó đành để cho thằng Hưng chơi tiếp còn nó cùng Ngọc ra về.

-- Lần sau em đừng đợi anh, cứ về ngủ trước đi.

-- Em không muốn như vậy, anh thức khuya hại sức khỏe, mai phải đi làm sớm, à không hôm nay chứ vì giờ sang ngày mới rồi.

-- Anh thức được, em con gái thức khuya sao được. Anh nói em không nghe lần sau đừng về quê cùng anh.

-- Em lo cho anh thôi mà. - Ngọc nói giọng sụt sùi, có vẻ cô bé đã khóc.

-- Thôi nín đi, về nhà ông bà già nhìn thấy lại tưởng hai đứa cãi nhau. - Nó nói với Ngọc.

-- Em biết rồi. - Giọng Ngọc có vẻ giận dỗi.

Nó mặc kệ cô bé, nó không muốn dỗ dành, đối với nó chuyện làm ăn cờ bạc không ai có quyền can thiệp vào. Nếu yêu nó thì phải chấp nhận nếu không thì chia tay vậy thôi.

Ngủ được vài tiếng nó lại đi ra Hà Nội, Ngọc đi học còn nó đi làm. Nó suy nghĩ tìm cách có tiền mặt để chơi bạc gỡ lại số tiền đã mất. Xe máy thì cắm rồi, nợ anh Huy với thằng Đạo tiền lô đề thì chưa trả được. Còn mỗi cái bằng lái xe ôtô là còn giá trị. Nó suy nghĩ rồi tặc lưỡi mang bằng lái đi cắm, còn nó đi làm với cái bằng photo dù biết nó chẳng có ý nghĩa gì nếu bị công an bắt.

Nó gọi cho thằng Đạo tìm sới bạc để chơi, chơi xanh chín cũng chơi miễn là bạc to.Thằng Đạo quanh năm đi chơi bạc nên chuyện này đối với nó quá đơn giản. Nó đi xe theo sự chỉ dẫn qua điện thoại của thằng Đạo, tới nơi thằng Đạo đã đứng đợi sẵn ở ngoài đường.

-- Sao máu chơi thế mày? - Thằng Đạo hỏi nó.

-- TᏂασ cụ thua tha nhiều quá phải chơi liều thôi.

-- Tao đợt này cũng không kiếm được, bọn chơi giờ khôn khó bịp lắm toàn phải chơi xanh chín.

-- Sới bạc này thế nào mày?

-- Thì tao mày vào xanh chín thôi. Sới to xem anh em có cấu véo được tý nào không.

Nó với thằng Đạo vào chơi, thằng Đạo chơi to hơn nó rất nhiều. Thua thì thằng Đạo chỉ cần viết giấy là lại có tiền chơi. Còn nó không dám chơi to như vậy, nó chơi trong phạm vi số tiền nó mang theo thôi. Xem ra số phận nó đen đủi, nó thua hết số tiền mang theo người. Thằng Đạo cũng chẳng hơn gì nó, thậm chí số tiền thua còn gấp gần chục lần của nó. Hai thằng lếch thếch ra ngoài hút thuốc nghỉ ngơi.

-- Giờ tính sao mày? - Nó hỏi.

-- TᏂασ mẹ đen quá, tao vay nhiều quá rồi không vay thêm được nữa. - Thằng Đạo nói.

-- Mày vay lãi cao vậy chết à? - Nó hỏi thằng Đạo.

-- Biết làm sao được, lúc ấy kết tiếng bạc ấy quá . - Thằng Đạo tthan thở.

-- Hay tao cắm nốt xe vào chơi, giờ lái xe cũng đéo có bằng lái vừa đi vừa run. Giờ cắm chơi tiếp có khi gỡ lại được, chẳng lẽ đen mãi. - Nó suy nghĩ rồi nói.

-- Mày nghĩ kỹ đi. - Thằng Đạo ái ngại nhìn nó.

-- Phải liều thôi mày. - Nó không suy nghĩ được nhiều nữa, đành liều vậy.

Nó mang xe taxi đi cắm ở chỗ mấy người quen của thằng Đạo để lãi suất thấp hơn, số tiền bằng một nửa giá trị xe, nó đưa trả nợ trước cho thằng Đạo một nửa còn lại nó cầm. Hai thằng bắt đầu vào chơi tiếp. Đúng là số nó không ra gì, nó với thằng Đạo chẳng mấy chốc lại thua hết sạch số tiền vừa cắm xe. Hai thằng tất tưởi ra về, thằng Đạo phải vay mấy người quen tiền để đưa cho nó bắt xe về Hà Nội.

Còn tiếp...