Hai giờ năm phút chiều thứ tư, tôi ngồi taxi đến khách sạn Asriel, lúc đang định vào trong, tôi lấy điện thoại ra gọi vào số Thịnh Mân Âu. Một chuyện quan trọng như vậy dẫu sao cũng phải báo cho hắn trước.
Hắn vẫn không nghe điện thoại như cũ, không biết là người đang không ở gần điện thoại, hay thấy là tôi nên không muốn nghe.
Tôi cũng không vội vàng, mở tin nhắn ra chọn một bức ảnh Dịch Đại Tráng mới gửi cho tôi hai hôm trước. Trong ảnh, Tiêu Mạt Vũ và Phương Lỗi đang ôm hôn nhau trong xe, tuy ánh sáng trong bức ảnh có hơi tối, mà cảm xúc mãnh liệt khó giấu vẫn cứ lan tỏa ra bốn phía, ai nhìn vào cũng đều sẽ hiểu quan hệ giữa hai người này không bình thường.
Hai phút sau, tên của Thịnh Mân Âu xuất hiện trên màn hình điện thoại tôi, đến cùng với đó là từng tiếng chuông báo.
“Nói chuyện với em một lúc được không?” Tôi nghe điện thoại, mở miệng trước.
“Tóm lại là cậu muốn làm gì?” Thịnh Mân Âu thở dốc hơi nặng nề, như thể mới vừa vận động mạnh xong.
“Cho anh 15 phút để tới khách sạn Asriel trung tâm thành phố, quá hẹn không đợi.”
Lần này, tôi cúp điện thoại trước.
Dịch Đại Tráng có lẽ là đang bàn bạc với mối bên trong khách sạn, đã thay xong quần áo trốn trong khách sạn trước, cũng không ai đuổi nó ra, thấy tôi đứng bất động ngoài cửa mãi, liền lén lút đi ra gặp tôi.
“Anh Phong, sao anh không đi vào?”
Size bộ quần áo thằng bé này mua hơi bị to, mặc vào người nó cứ như thể trẻ con bắt chước mặc đồ người lớn, trông hơi buồn cười.
“Chờ người.” Tôi nhìn theo hướng xe đi đến, nói.
“Đù, không phải là anh bảo anh Ba lái cả một xe đầy người tới đấy chứ?” Giọng Dịch Đại Tráng hơi sốt sắng.
Tôi ngạc nhiên nhìn vào nó: “Nghĩ gì đấy? Đóng “Người trong giang hồ” (*) à.”
(*) Người trong giang hồ: một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa…
Dịch Đại Tráng gãi gãi mũi, không nói gì nữa, cùng tôi đứng ngoài cửa mười mấy phút. Đôi lúc có khách thuê phòng trong khách sạn tưởng rằng cậu chàng là bảo vệ, vừa xuống xe đã ném chìa khóa xe cho nó bảo nó lái xe vào bãi, để không bại lộ thân phận, cu cậu đều nuốt hận vào bụng đi đỗ xe.
Thấy từng giây từng phút trôi qua, ngay vào lúc tôi cho rằng Thịnh Mân Âu chắc sẽ không tới, con xe thể thao màu bạc quen thuộc của hắn lại xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng với tiếng phanh gấp chói tai, xe thể thao đậu lại trước mặt tôi và Dịch Đại Tráng ở một khoảng cách sát sàn sạt.
Dịch Đại Tráng nhảy lên một bước, tức tối vừa muốn mở miệng ra chửi má nó, cửa bên ghế lái đã chậm rãi mở lên trên, Thịnh Mân Âu cài khuy áo bên hông bộ vest bước từ trong ra.
Chiều cao hình thể đều cách xa Dịch Đại Tráng. Một chữ “kiếp” bị kẹt lại trong cổ họng, mới phát ra được chữ “mẹ”, còn lại đều nuốt trở vào trong bụng.
Thịnh Mân Âu có mục tiêu rõ ràng đi thẳng về phía tôi, giơ tay ném chìa khóa xe cho Dịch Đại Tráng một cách hết sức tự nhiên.
“À tôi không phải…” Dịch Đại Tráng luống cuống tay chân bắt lấy chìa khóa, đang muốn giải thích gì đó thì bỗng nhiên dừng, “Sao em lại cảm thấy anh đẹp trai này nhìn quen thế nhỉ.”
Dịch Đại Tráng điều tra nhiều như vậy, tuy chủ yếu đều là nhằm vào Tiêu Mạt Vũ, nhưng khó tránh khỏi dính dáng sang Thịnh Mân Âu, cho nên có xem vài ba tấm ảnh cũng không phải lạ.
Tôi giới thiệu với nó: “Đây là anh trai anh.”
Dịch Đại Tráng sững sờ mất mấy giây, rồi bỗng tỉnh ra: “À thì ra là anh à, chào anh, em là đàn em của anh Phong, Hầu Tử…” Nói xong thì muốn bắt tay với Thịnh Mân Âu.
Thịnh Mân Âu để cho nó chạm vào tay mới là lạ. Hắn bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay kia, cả buổi vẫn không hề có ý nắm.
Đây nếu như là truyện tranh, trong khuông chữ nhất định sẽ xuất hiện diễn biến nội tâm của hắn — tại sao một con khỉ lại muốn bắt tay với mình.
Bầu không khí qua chớp mắt đã trở nên lúng túng, tôi ho nhẹ một tiếng, khuỷu tay đυ.ng vào Dịch Đại Tráng một cái, ý bảo nó nhanh nhanh đi đậu xe.
“Vậy hai người lên tầng trước chờ em đi, em đến nhanh thôi. Nhớ chờ em đến rồi hẵng bắt đầu!” Cu cậu căn dặn thật kỹ, rồi nhanh chân tiến vào trong xe lái xe đi, trước khi đi còn đưa cho tôi một tấm thẻ thang máy.
“Đi thôi.”
Tôi phất phất tấm thẻ trong tay, ra hiệu cho Thịnh Mân Âu đi theo, không ngờ lại bị hắn tóm lấy cổ tay.
“Nói cho tôi số phòng, tôi tự đi lên.”
Ý của hắn là không muốn để tôi tham dự tiếp nữa.
Vắt chanh bỏ vỏ. Sao tôi có thể để hắn vứt bỏ tôi như vậy được.
Suy tính tới chuyện giữa ban ngày ban mặt hắn không thể nào làm ra được chuyện cướp thẻ, tôi vẫn bình tĩnh: “Cũng được, đầu tiên bàn bạc điều kiện đã, rồi chuyện gì cũng dễ nói.”
Con ngươi đen kịt của hắn vừa lạnh lùng vừa nặng nề, lực nắm giữa những ngón tay lại mạnh thêm, trông không hề giống như muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi.
Trời lạnh, tuy đang mặc nhiều quần áo, mà cũng không chịu được hắn bóp như vậy.
“Đi thôi, chậm nữa là bọn họ sắp phải trả phòng rồi.” Tôi đổi thẻ thang máy sang một bàn tay khác, lấy sức giằng tay ra khỏi kìm kẹp của hắn, rồi quay người đi vào trong khách sạn.
Tôi đi một mạch không quay đầu lại, trong lòng không khỏi lo lắng ngộ nhỡ Thịnh Mân Âu không lên cùng thì phải làm sao, thế thì phải xem như một cú toang thế kỷ. Nhưng tới lúc tôi đi vào thang máy, quay người lại nhìn thấy hắn vẫn đang đi theo tôi, tất cả lo lắng đều đã tan thành mây khói.
Cuối cùng hắn vẫn không thể làm gì được tôi.
Thang máy mau chóng chạy lên cao, về phía tầng cao nhất.
Thịnh Mân Âu dựa vào một góc khác trong thang máy, đứng chéo với tôi. Giữa tôi và hắn như thể có một đường phân cách rõ rệt, kể cả khi không thể không tiến vào một không gian chật hẹp cùng nhau, hắn vẫn luôn có thể tìm được một góc cách xa tôi nhất, giữ cho đường ranh giới này tiếp tục tồn tại.
“Em muốn lấy trước một ít lãi…” Thấy thang máy sắp tới tầng cao nhất, tôi bất chợt bước vài bước về phía Thịnh Mân Âu, vượt qua “ranh giới” kia.
Hắn ngẩng đầu lên, vốn đang đút hai tay vào túi, thấy tôi lại gần thì rút một bàn tay trong túi quần ra, nhíu mày muốn chặn lại thân thể đang tiến sát lại quá gần hắn.
Tôi vượt qua ngăn trở từ hắn, duỗi tay
ra đè mu bàn tay hắn xuống, cùng lúc đó, động tác mau lẹ hôn một cái vừa nhanh vừa mạnh lên khóe môi hắn.
Đây thật sự là gan to bằng trời, hai con mắt của Thịnh Mân Âu đột ngột trợn trừng, bàn tay chắn trước người tôi căng cứng lại, có thể chạm tới từng khớp xương bàn tay một.
Giở trò sàm sỡ hắn xong, thang máy
cũng “keng” một tiếng, vừa khéo tới tầng cao nhất, cửa mở ra.
Tôi uốn người chui ra khỏi thang máy, linh hoạt tránh được cú đấm đang giáng tới.
Có lẽ đã bị chọc tức không hề nhẹ, cửa thang máy đóng rồi lại mở, Thịnh Mân Âu mới mặt nặng như chì đi chậm mất vài nhịp từ trong thang máy ra.
Hắn chịu thiệt lớn như vậy, cơn giận nhất định sẽ không nhỏ, tôi không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, vẫn luôn đi rất xa hắn.
“Chúng ta đợi ở đây một lúc đi.”
Thịnh Mân Âu liếc mắt, nghe thấy, nhưng không hề trả lời.
Tôi len lén “chậc” một tiếng, phát hiện
ra mình vậy mà đã hơi quen với thái độ coi thường từ hắn.
Đợi trước thang máy mấy phút, Dịch Đại Tráng rất nhanh cũng đã đi lên, cầm chai champagne trong tay.
“Cậu lấy được champagne từ đâu ra đấy?” Tôi tò mò không thôi, nhận lấy áng chừng thử, phát hiện ra chỉ là vỏ chai.
Dịch Đại Tráng lễ phép trả chìa khóa xe xong mới đáp lại tôi: “Đạo cụ chốc nữa phải dùng, bằng không khó phá được cánh cửa này lắm. Em có kinh nghiệm rồi, cứ tin em.”
Nó xông lên đi đầu, đến trước một cánh cửa, liền áp tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó đứng thẳng, sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị sẵn sàng tư thế, bảo tôi và Thịnh Mân Âu đứng ở hai bên cửa nơi mắt mèo không nhìn thấy, rồi tự mình tiến tới nhấn chuông.
“Ai vậy?” Từ bên trong vọng ra giọng của Phương Lỗi.
“Thưa ngài, vì muốn cảm ơn ngài đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi trong một thời gian dài, khách sạn chúng tôi có chuẩn bị một chai champagne quý muốn gửi tặng ngài.” Mặt Dịch Đại Tráng nở một nụ cười đểu giả.
Trong cửa yên lặng như tờ, rồi tiếng bước chân vang lên: “Chờ đã.”
Một lúc sau, khóa cửa kêu lạch cạch, cửa phòng chậm rãi mở vào bên trong.
Khuôn mặt anh tuấn phong lưu của Phương Lỗi xuất hiện trước mặt mọi người, gã mặc trên người bộ áo tắm, lộ ra vết cào trải rộng khắp l*иg ngực, trên cổ còn có vài dấu hôn mới tinh.
Gã vừa mới mở cửa, Dịch Đại Tráng đã chen cả người vào trong.
Tôi giơ điện thoại di động đi theo sau, quay hết vẻ mặt hoảng sợ của Phương Lỗi vào trong.
“Mấy, mấy người… mấy người là ai?” Phương Lỗi chặn ở đó, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy là tôi, trong vẻ sợ hãi còn có lẫn cả khó tin, không lý giải được tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này.
Nói như thế nào đây. Duyên đã đến, muốn ngăn cũng không được.
Tôi bị gã cản đường, liền tranh thủ đạp một chân tới, đạp cho gã ngã lăn quay ra đất, giờ mới thuận lợi vào được bên trong phòng.
Trong phòng là một bãi chiến trường, trên sàn, trên sofa phòng khách, giường lớn trong phòng ngủ, khắp nơi đều là những quần những áo rải rác, không khó tưởng tượng ra được vừa mới đây thôi, nơi này đã có một trận chiến kịch liệt đến nhường nào.
Thịnh Mân Âu đóng chặt cửa, xoay người nhìn thấy Phương Lỗi đang co quắp người ngồi dưới đất, hai chân giang ra, hoàn toàn không biết xấu hổ lộ ra hai quả trứng, bấy giờ mới hơi nhíu mày, bộc lộ sự phản cảm.
“Không muốn thì cứ giang thế đi.” Giọng hắn rất khẽ, mà lại rất nghiêm túc.
Phương Lỗi tuy không rõ ý của hắn, nhưng vẫn mặt mày mê man run nhẹ một cái.
Tôi đá đá bờ vai gã từ phía sau, nhắc nhở: “Khép chân lại, đứng lên nói chuyện.”
Lúc này, cửa nhà tắm phòng trong mở ra, hơi nước bốc ra theo đó, Tiêu Mạt Vũ vấn tóc, quấn khăn tắm trên người đi từ bên trong ra.
“Honey, tối nay mình đi ăn…”
Cô ta ngước mắt lên nhìn thấy Thịnh Mân Âu, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thấy tôi đang giơ điện thoại lên quay cô ta thì tức khắc đã hiểu ra được đang xảy ra chuyện gì, lập tức, sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Cô ta rút một điếu thuốc ra từ bao thuốc lá đặt đầu giường, kẹp giữa hai ngón tay châm lửa, ngồi xuống giường, hất chân nói với Thịnh Mân Âu: “Anh muốn thế nào?”
Thịnh Mân Âu bước nhanh về phía cô ta, lúc đi ngang qua tôi thì lấy tay nhấn điện thoại di động tôi xuống. Tôi hiểu ý của hắn, kết thúc video không tiếp tục quay nữa.
“Tôi sẽ nói với ngài Tiêu, là tính cách hai chúng ta không hợp…” Những lời thoại tiếp theo đều đã bị nhốt lại sau cánh cửa phòng đóng chặt, không tiết lộ ra một chữ nào nữa.
Trong phòng khách, tôi lẳng lặng dựa vào tường ngây người, Dịch Đại Tráng đứng trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt ngắm nhìn phong cảnh toàn thành phố, thi thoảng lại than thở vài phát ngôn thù giàu về phía Phương Lỗi, Phương Lỗi thì đứng giữa phòng không biết phải làm thế nào, thấy chúng tôi không phản ứng gì với gã, liền nhặt quần áo dưới đất lên như thể định bỏ chạy.
“Đi đâu?” Tôi hỏi gã.
Gã ngượng ngùng cười với tôi: “Anh, anh đừng như vậy, tốt xấu gì cũng quen biết nhau một thời gian rồi, tha cho em lần này.”
Tôi còn chưa kịp trả lời gã, Dịch Đại Tráng nghe vậy đã bật cười: “Anh? Mày gọi anh ấy là anh, mày có biết người ở bên trong là ai của anh ấy không?”
Cu cậu chỉ vào tôi, rồi chỉ sang cánh cửa phòng.
Phương Lỗi mê man lắc đầu.
“Anh trai tôi.” Thoáng dừng lại xong, tôi bổ sung thêm, “Cùng một sổ hộ khẩu.”
Phương Lỗi giờ đã mặt mày xám ngoét, dường như cũng cảm thấy lần này xem như mình xong đời rồi.
“Trùng hợp vậy à…” Miệng gã nói, mà mắt thì âm thầm liếc nhìn về phía cửa phòng.
Tôi thấy gã vẫn chưa chặt đứt được tâm tư xấu xa, liền cảnh cáo: “Người trước muốn trốn thoát trước mặt tôi, cỏ trên mộ đã cao hai mét rồi.”
Phương Lỗi nhìn tôi, rồi nhìn sang Dịch Đại Tráng, sau đó ngoan ngoãn đặt quần áo xuống.
“Được, là tôi ti tiện, là tôi đáng đời, tôi nhận.” Gã chán nản đặt mông ngồi xuống sofa.
Thịnh Mân Âu nói chuyện với Tiêu Mạt Vũ cũng không quá lâu, mười phút, cánh cửa kia đã mở ra.
Thịnh Mân Âu đi từ bên trong ra, mới vừa tới cửa, giọng nói dữ dằn của Tiêu Mạt Vũ đã vọng ra từ căn phòng u ám.
“Thịnh Mân Âu, anh là đồ quái thai, cả đời này anh cũng đừng hòng có người phụ nữ nào chịu nổi anh!” Cô ta nổi giận đùng đùng ném một cái áo về phía Thịnh Mân Âu, không hiểu tại sao lại không đủ mạnh, bay được nửa đường đã rơi xuống đất, “Anh cứ đợi mà cô độc đến cuối đời đi!”
“Nhớ rõ chuyện cô đã đồng ý với tôi.” Thịnh Mân Âu không hề bị lay động, hơi nghiêng mặt sang, còn rất lễ độ, “Tôi không quấy rầy hai người nữa, đi trước.”
Tôi thấy hắn đi ra ngoài, liền vội vã bước nhanh đuổi theo, trước lúc đi vẫn không quên nói lời từ biệt với Tiêu Mạt Vũ.
“Không cần lo video, đợi tới lúc cô hoàn thành được việc cô đáp ứng với anh tôi, tôi sẽ tự xóa. Bye nhé cô Tiêu.”
Dịch Đại Tráng bị thao tác sấm đùng đoàng mưa tí tách này làm cho mơ mơ màng màng, cố đuổi theo hỏi tôi: “Vậy là đã xong? Không cần đập cho thằng bồ một trận, búng trứng nó, nhét ớt vào lỗ hậu nó à?”
Mấy người thuê thằng nhóc này trước đây còn lắm trò thật đấy…
Tôi thấy mình sắp không đuổi kịp Thịnh Mân Âu, liền vỗ lên vai nó, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu ngỏ ý cảm ơn.
“Không cần không cần, cảm ơn gì, lần sau em mời anh ăn cơm.”
Cửa thang máy chỉ còn chút xíu nữa thôi là sẽ khép lại, tôi nghiêng người lách vào, cuối cùng cũng đuổi kịp được Thịnh Mân Âu.
“Bàn bạc xong chưa?”
Hắn không để ý tới tôi.
“Anh định cảm ơn em thế nào đây?” Tôi nhìn chăm chú vào bờ môi dày vừa chuẩn chỉnh của hắn, hồi tưởng lại xúc cảm ngay trước đó, “Em không cần gì nhiều nhặn cả, cứ như vừa nãy, đổi thành anh làm với em là được rồi.”
Câu nói này hiển nhiên đã chọc giận hắn, làm cho hắn một lần nữa phải nhớ lại cảm giác khó chịu khi bị mạo phạm.
Hắn nắm lấy vạt áo tôi, đẩy mạnh tôi vào tường.
Ba mặt của thang máy đều là mặt gương khảm nạm vàng champagne, ba mặt đều chiếu rọi ra khuôn mặt dữ dằn của hắn, cùng với gương mặt tươi cười muốn ăn đòn của tôi.
“Cậu cho rằng tôi không biết cô ta là loại phụ nữ gì?” Hắn chậm rãi lại gần tôi, “Cậu đuổi được cô ta thì sao? Lục Phong, tôi thà kết hôn với một con đĩ, còn hơn lên giường với cậu.”
Hơi thở của hắn phả lên mặt tôi, nhích tới gần, mùi đàn hương và da thuộc lại càng thêm mãnh liệt khó quên, như thể… còn cuốn theo cả mùi xạ hương.
Phảng phất như thể hormone nồng nặc trên người hắn đã trở nên có hình có dạng, khiến người ta ngửi lâu sẽ thấy run chân.
“Hiểu không?” Hắn bóp lấy hai má tôi, đầu ngón tay lấy sức siết chặt.
Tôi chỉ cảm nhận được cơn đau đớn, đối diện với ánh mắt tối tăm đang nén giận của hắn, liền gật đầu theo bản năng.
“Hiểu…”
Hắn đã sớm hiểu rõ tính tình lả lơi ong bướm của Tiêu Mạt Vũ, nhưng hắn lựa chọn làm như không thấy, đổi thành người khác, có lẽ sẽ là rộng lượng vì tình, còn hắn, hẳn là căn bản không coi Tiêu Mạt Vũ thành chuyện gì to tát cả.
Hắn chỉ cần một “người vợ chưa cưới”, để cho mình trông giống như một người bình thường sinh động, biết ấm biết lạnh.
Nếu cần thiết, hắn đương nhiên cũng có thể ngụy trang thành một gã đàn ông si tình, cả ngày treo “cưng à” rồi thì “honey” bên mép.
Hắn không làm, không phải là vì không thể, mà là vì xem thường, giống như hắn chưa bao giờ che giấu sự căm ghét dành cho tôi vậy. Nói thẳng ra thì – tôi và Tiêu Mạt Vũ đều chẳng đáng để hắn phí công ngụy trang sự tồn tại của mình. Tôi thậm chí còn xếp sau Tiêu Mạt Vũ.
Mới đầu có lẽ hắn cũng chưa hề nghĩ tới chuyện muốn nhằm vào Tiêu Mạt Vũ, mà bởi vì tôi tham dự vào, không thể ngăn được tình huống sẽ xảy ra. Tiêu Mạt Vũ và hắn xé rách hẳn bộ mặt nạ ân ái giả tạo, giờ hắn chỉ có thể bỏ đi “vật che chắn” này, trong lòng hắn căm tức thế nào, có thể nhìn ra được rõ rành rành từ lực tay lúc hắn bóp lấy tôi.
Thang máy dừng lại, Thịnh Mân Âu buông tôi ra, coi những người đang kinh ngạc hóng chuyện ngoài thang máy như không, mặt mày thản nhiên đi ra ngoài.
Tôi xoa hai gò má đau nhức, xuyên qua đám đông đã tự động nhường đường, cùng hắn đi ra khỏi khách sạn.
“Vậy thì giờ cứ nợ đó đã!” Tôi không sợ chết hô to một câu về phía bóng lưng hắn, cũng không nhìn phản ứng của hắn, đút tay vào túi quay người bỏ đi.