Phi Âu Bất Hạ

Chương 5: Lá cờ hồng phấp phới theo gió tanh

Đến căn phòng Thịnh Mân Âu thuê, hắn bảo tôi ngồi đó một lúc. Tín hiệu trong phòng hình như không tốt, hắn chỉ có thể xuyên qua gian phòng nhỏ hẹp đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho mẹ tôi.

Căn phòng Thịnh Mân Âu thuê nằm trong một khu dân cư kiểu cũ, cách trường học chừng hai cây số, diện tích khoảng hai mươi mấy mét vuông, ngoại trừ giường, thứ chiếm diện tích lớn nhất chính là tủ sách.

Trong số sách vở có thể nhìn thấy được, ngoại trừ số sách đang bị tận dụng hết không gian để nhét vào giá sách, vẫn còn không ít cuốn chồng dưới đất, được phân loại theo kích cỡ, độ dày xếp lên nhau thành mấy chồng.

Sạch sẽ, ngăn nắp, còn có chút… Tôi khịt khịt mũi, mùi thuốc sát trùng.

Đánh giá căn phòng thuê mà liếc mắt một cái đã có thể nhìn hết xong, tôi ngồi xuống cái ghế duy nhất trước bàn làm việc trong phòng.

Bàn học của Thịnh Mân Âu cũng rất gọn gàng, một cái máy tính xách tay không quá mới, một ống đựng bút không có bút ở bên trong, và mấy cuốn sách ngoại văn bày biện đúng quy cách.

Tôi liếc mắt nhìn Thịnh Mân Âu vẫn đang gọi điện thoại bên ngoài phòng, cảm thấy thật là chán, thế là tiện tay lật qua lật lại mấy cuốn sách đặt trên bàn, không cẩn thận làm một cuốn sách dày được bọc trong lớp bọc sách cũng rất dày rơi xuống đất, thứ ở bên trong rơi ra.

Tôi nhanh chóng nhặt lên, chỉ sợ chậm một giây rồi bị Thịnh Mân Âu thấy được, hắn sẽ tức giận.

Hắn tức giận trái lại cũng sẽ không mắng tôi, mà chỉ e sau này sẽ không bao giờ cho tôi vào phòng hắn nữa.

Lúc nhặt mấy tấm ảnh kia lên, tôi vốn chỉ cần nhét chúng lại vào sách là được, lại không cẩn thận liếc mắt nhìn.

Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn còn hối hận vì cái liếc mắt ấy.

Khắp nơi là máu thịt đỏ sậm, những phần thừa của tay chân cụt què trắng ởn, khuôn mặt người vặn vẹo. Lớp mỡ trắng toát bọc lấy nội tạng máu me, những thân thể xương cốt lồi ra, dính lấy da thịt vẫn còn vương vấn không lìa hẳn, nhìn một cái, đã như thể trông thấy một lá cờ hồng phấp phới theo gió tanh giữa địa ngục thây chất thành núi.

Mức độ máu me trong bức ảnh khiến cho lưng tôi tự động ớn lạnh, dạ dày cũng hơi co bóp lại.

Cùng với sợ hãi, càng nhiều hơn là khϊếp sợ.

Vì sao Thịnh Mân Âu lại xem những thứ này? Cần thiết cho việc học? Hắn học pháp luật, hẳn sẽ phải nghiên cứu rất nhiều vụ án, những bức ảnh này… có lẽ là có ích lợi nào đó?

Hướng ban công vọng tới tiếng cửa mở, tôi lập tức nhét bức ảnh về trong sách, giả vờ giả vịt thả trở lại bàn, thu dọn mấy cuốn sách hơi bừa thành một chồng.

“Cậu làm gì đấy?” Thịnh Mân Âu liếc nhìn động tác của tôi, hắn đi tới, duỗi tay về phía tôi.

Nhìn chằm chằm vào ngón tay đang liên tục lại gần, tim tôi nhảy bình bịch, không nhịn được ngưng thở. Hắn lại chỉ lướt qua tôi, đi lấy mấy cuốn sách đặt ở trên bàn phía sau.

“Là, giúp anh dọn qua bàn học thôi…” Tôi lúng túng nở nụ cười lấy lòng với hắn.

Hắn cầm sách trong tay, rũ mắt xuống nhìn tôi: “Đừng có làm lộn xộn đồ của tôi.”

Lông tơ trên lưng tôi dựng đứng, tôi lúng ta lúng túng gật đầu.

Thịnh Mân Âu nhét sách lên tầng cao nhất của giá sách, là độ cao tôi khó có thể với đến. Sau đó tiện tay cầm một cuốn, ngồi dựa vào đầu giường lật ra đọc.

Tôi quay người lại, bám vào lưng ghế hỏi: “Anh, sao anh lại chuyển ra khỏi ký túc xá? Phòng thuê bên ngoài đắt mà, chi bằng mình chuyển về nhà ở đi.”

Hắn lật một trang giấy, lực chú ý đặt hết vào sách, ung dung thong thả trả lời tôi: “Ở ký túc xá không tiện, nhà thì xa quá, ở đây rất tốt.”

“Anh có tiền không?”

“Có.”

“Anh lấy tiền ở đâu ra?”

Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có ý định dò hỏi cặn kẽ việc riêng tư của hắn, nhưng hiển nhiên là hắn đã hiểu nhầm ý của tôi.

Thịnh Mân Âu ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vẻ trào phúng: “Yên tâm, không phải mẹ cậu cho.”

Quá khứ ba mẹ tôi từng vì hắn mà cãi nhau, có một chuyện trong đó là tranh cãi vấn đề thừa kế tài sản sau này. Mẹ tôi khi nào cũng sợ hắn sẽ cướp mất gia sản của tôi, nhà của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, sống như thể nhà tôi có mấy trăm triệu để thừa kế vậy.

Tiếng hai người họ cãi vã sẽ xuyên thấu qua vách tường mỏng manh lọt vào tai tôi và Thịnh Mân Âu, Thịnh Mân Âu lúc nào cũng có vẻ rất hờ hững, còn tôi thì lần nào cũng sẽ sốt sắng hơn cả hắn. Bây giờ nhìn lại, lúc đó trông hắn nhẹ như mây gió, thoạt nhìn như không hề để ý, mà thực ra câu nào câu nấy đều ghi tạc vào lòng.

“Không nói thì thôi, ai thèm.” Tôi đã quen bị hắn nói móc, da mặt cũng dày lên, thấy hắn không đáp nữa, liền quay lưng về phía hắn ngồi chống cằm, nhìn mặt tường bên cạnh bàn học ngây ngẩn.

Từ đầu đến cuối, tôi không hề hỏi hắn về tác dụng của những bức ảnh kia, vì sao lại có, có phải là cần cho việc học không? Có thể là trong tiềm thức, chính tôi cũng cảm thấy đây không phải vấn đề nên hỏi.

Tôi bỏ qua cơ hội tìm hiểu rõ chân tướng, nhưng Tề Dương thì không.

Anh ta hiểu rõ hơn cả tôi, du͙© vọиɠ của Thịnh Mân Âu nằm ở đâu.

“Hoan nghênh quang lâm ~ “

Giật mình một cái, tạp chí trên mặt rơi xuống đất, tôi chậm rãi tỉnh lại từ giấc ngủ gật.

Lau mặt nhìn về hướng người tới, đến lúc nhìn rõ mặt mày đối phương, trong lòng tôi lại hơi ngỡ ngàng.

Phương Lỗi lại tới lần nữa, đây đã là lần thứ ba trong tháng gã tới đây.

Lần này gã mang đến một cái cài ngực hình trăng sao gắn đầy kim cương, trong lúc chờ đánh giá, lại bắt đầu nói về người khách nữ tặng quà cho gã.

“Cô nàng mê tôi như điếu đổ luôn, làm tôi cũng hơi khổ não, dù sao tôi cũng chẳng thể nào yêu cô ta thật được.” Gã khẽ cắn lên gọng kính râm, nhìn gần mới phát hiện, trên mặt gã có một lớp trang điểm nhàn nhạt, “Người chồng tương lai của cô nàng, hình như là ba cô ta nhìn trúng rồi vẫn luôn tác hợp. Theo như lời của cô nàng thì, ngoại trừ bằng cấp và vẻ ngoài ra thì không còn gì khác, xuất thân thấp hèn thì thôi, còn chẳng để tâm tới cô ta, đã thế còn hơi… lãnh cảm.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, gã tự mình nở nụ cười khà khà.

Vào thời đại này mà vẫn có thể dùng “xuất thân thấp hèn” để hình dung một người, chắc chắn cũng là một cô nàng kiêu căng tự mãn, sao lại có thể coi trọng loại đàn ông ong bướm thế này đây.

“Anh, những thứ này đều là một mình cô ta tặng cho anh à?” Thẩm Tiểu Thạch ngoan ngoãn dẻo miệng, gặp ai cũng gọi anh.

Nó nằm nhoài xuống quầy, khuôn mặt dạt dào hứng thú nhìn chăm chú vào Phương Lỗi, trên mặt viết đầy khát khao được hóng drama.

Phương Lỗi câu môi nở nụ cười, không hề keo kiệt phóng hormone nam tính của mình ra.

“Đúng, đều là cô ta tặng đấy, còn bảo mấy hôm nữa sẽ tặng anh một con xe nữa. Chỗ các cậu có nhận xe không?”

“Ài, mấy thứ đó cộng lại ít cũng phải một triệu đấy nhỉ.” Thẩm Tiểu Thạch líu lưỡi, “Xe hơi khó bán, phải xem anh cầm bao nhiêu.”

Sau khi đo lường kiểm tra tinh vi bằng kính bội số lớn kết hợp với thiết bị đo độ dẫn nhiệt, xác nhận hạt kim cương đều là kim cương thật xong, tôi liền tra cứu mã đá quý của hai viên kim cương chính.

Hai viên kim cương đều là hai carat trở lên, độ tinh khiết lẫn màu sắc đều rất tốt, là món ngon khó gặp.

“Hai mươi vạn.” Tôi cắt lời hai người họ, báo giá ra.

Phương Lỗi đã hơi quen với cách báo giá của tôi, hắng giọng xong, liền bảo tôi nâng thêm chút.

“Mỗi hai viên kim cương này bán riêng thôi cũng đã phải mười mấy vạn rồi, gộp hết lại mà anh tính có hai mươi vạn cũng keo quá đấy?” Gã mặc cả với tôi, “Phần khung còn là bạch kim, kiểu gì cũng phải thêm được một vạn chứ.”

Tôi nhíu mày trầm tư, làm đủ mọi vẻ mặt, cò kè một hồi, rồi tăng thêm tám ngàn.

Liễu Duyệt bỏ cài áo vào két sắt, sau đó chuyển khoản cho Phương Lỗi.

“Nói thật, đến quán anh ngồi một lúc đi, chỗ bọn anh nhiều trai xinh gái đẹp lắm, muốn gì có nấy, còn không bị tính mấy cái phí không rõ ràng nữa.”

Tôi thấy Liễu Duyệt bị gã làm phiền tới mức nụ cười cũng cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là đi qua cứu viện.

“Vậy thì tính ra được lời nhiều đấy chứ, lúc nào rảnh nhất định sẽ đi.”

“Nói rồi đấy nhá~” Phương Lỗi đeo kính râm lên, anh tuấn nói lời tạm biệt, lúc ra ngoài suýt nữa thì va phải ba người cao lớn đang đi vào.

Gã sợ hết hồn, ngạc nhiên hoài nghi nhìn kỹ ba người kia, vừa quay đầu vừa đi ra ngoài

Ba người kia đi vào hiệu cầm đồ xong, tên cầm đầu chưa nói gì cả, hai tên khác đã quay người đóng sầm cửa lại.

Trời đã rất lạnh, bọn họ lại vẫn chỉ mặc áo phông và áo may ô, lộ ra hình xăm khoa trương trên cánh tay, mặt mày “không mang theo ý gì tốt.”

“Làm gì đây! Chúng tôi mở cửa làm ăn, cũng không phải làm ăn phi pháp, đóng cửa lại làm gì?”

Thẩm Tiểu Thạch muốn đi tới mở cửa ra, lại bị một gã đàn ông đầu cua trong đó đẩy lên trên tường.

“Đừng có động đậy, tao cho bọn mày động đậy à?”

Tôi đứng lên khỏi ghế, liếc mắt ra hiệu với Liễu Duyệt, con bé hiểu ý, lặng lẽ trốn xuống dưới quầy.

“Mấy anh nói gì đây?” Tôi nhìn về tên đầu trọc cầm đầu.

Gã trọc nở một nụ cười với tôi, lộ ra hàm răng vàng rực rỡ, tự giới thiệu bản thân có danh xưng giang hồ là “Hổ Ca”, vẫn luôn lăn lộn ở mảnh đất này, biết được cửa hàng tôi làm ăn không tệ, nên tới tham quan, thuận tiện mượn ít tiền để dùng. Để báo đáp lại, sau này có việc gì đều có thể tìm gã.

Nói một cách đơn giản, chính là bọn đầu gấu đến thu phí bảo kê.

Gã nói rõ ràng ý định của mình ra, chuyện này trái lại cũng dễ xử lý.

Thẩm Tiểu Thạch cười nhạo: “Chúng tôi đã mở được gần nửa năm, trước đây cũng đâu thấy ai tới mượn tiền. Mấy người đừng có làm bừa, chỗ chúng tôi có mạng lưới liên lạc với cảnh sát rồi.”

Hổ Ca rất chi là xem thường: “Đi đi, mày bảo cảnh sát đến đi, cùng lắm nhốt bọn tao hai ngày. Ra rồi tao lại tới chỗ bọn mày ngồi, ngồi đủ tám tiếng, ai vào tao cũng chào, để tao xem bọn mày còn buôn bán thế nào được.”

Câu nói này của gã đã có thể coi như cướp giữa ban ngày, đã nói tới mức độ này, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Được, anh lại đây, tôi lấy tiền mặt cho anh.” Tôi đi tới trước hàng rào sắt, vẫy tay bảo Hổ Ca lại gần.

Đối phương không hề nghi ngờ gì, nghênh ngang đến gần, duỗi tay đòi tôi tiền.

“Mày…” Gã mới chỉ kịp nói ra một chữ, đã bị tôi một phát tóm được cánh tay túm mạnh vào trong, cả người đều đập phải hàng rào sắt.

Trong nháy mắt, tôi vặn cánh tay gã lại, tóm lấy cổ áo phông của gã đập mạnh đầu gã vào song sắt kiên cố thật nhanh ba lần, đập tới nỗi máu mũi gã chảy đầm đìa, miệng còn không kêu đau nổi.

Biến cố này đã trực tiếp làm hai tên đàn em kia kinh ngạc ngây người, bọn chúng rống giận lao tới, muốn cứu Hổ Ca từ trong tay tôi. Nhưng bọn họ đã quên mất rằng bên ngoài vẫn còn có Thẩm Tiểu Thạch.

Thằng bé Thẩm Tiểu Thạch này, trông trắng trẻo, ngoan ngoãn vô cùng, mà trước đây lại là tay sành sỏi mấy trò kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Cũng chính bởi vì kéo bè kéo lũ đánh nhau không cẩn thận đánh người ta tàn phế, cho nên mới phải ngồi tù bốn năm — tuy rằng bản thân nó lúc nào cũng nhấn mạnh rằng mình chỉ đi góp vui. Lúc vào mới vừa tròn mười tám, bây giờ cũng chỉ mới hai mươi ba, còn nhỏ hơn tôi vài tuổi.

Nó tóm cái ghế gập đang tựa vào một góc tường, không thèm chớp mắt quật thẳng vào phía sau gã đầu húi cua, đập ngã một tên, lại đập sang một tên khác.

Hai kẻ kia bị nó đột nhiên tập kích như vậy, trúng hai đòn đánh lén, sức chiến đấu đã tụt thẳng xuống.

Tên đầu húi cua cứ thế gục luôn, một tên khác mặt sẹo thân hình vạm vỡ thì chịu đánh được hơn, quay người lại nhăn hàm răng đầy máu nhào về phía Thẩm Tiểu Thạch.

Lúc gia nhập đại gia đình trại giam số một thành phố Thanh Loan, Thẩm Tiểu Thạch mới là một đứa bé mười mấy tuổi, gầy gầy gò gò, trông lại khá thanh tú, rất dễ khiến mấy kẻ có ý đồ nhìn chằm chằm vào.

Thằng bé này vừa khéo cùng một gian với tôi và Ngụy Sư, mà mới đầu chúng tôi cũng không giao lưu gì mấy. Bao nhiêu phạm nhân lui tới như vậy, nếu như gặp ai cũng kết bạn, thực sự là không kết bạn hết nổi.

Bắt đầu có qua lại với nhau, là bởi vì có một lần trong nhà tắm, tôi vô tình ngăn cản người khác xâm hại nó. Trong tù có quy củ của trong tù, một khi đã làm “đàn bà”, kể từ đó sẽ trở thành mục tiêu của tất cả phạm nhân, về sau không bao giờ ngóc đầu lên nổi.

Lúc đó thấy nó tuổi nhỏ không nỡ lòng nào, thế là quản việc không đâu ra tay giúp đỡ, tuy sau đó phải mặc quần áo hạn chế(*) giam trong phòng tối 24 tiếng, nhưng có thể coi là làm việc tốt.

(*) là bộ quần áo được sử dụng trong trại giam, bệnh viện tâm thần, người mặc bộ quần áo này vào chỉ có thể di chuyển chân tay, bước đi trong một phạm vi bị giới hạn.

Buông cổ áo Hổ Ca ra, tôi nhanh nhẹn mở khóa, đạp một phát vào cửa sắt, kẹp Hổ Ca vào giữa tường và cánh cửa.

“Mẹ kiếp, mày… mày dám đánh à? Mẹ nó mày cứ chờ đấy!” Hổ Ca uy hϊếp hàm hồ không rõ, nắm đấm đã dội đến trước mặt tôi.

Chỉ một chớp mắt, tôi nhanh trước một bước, hạ nắm đấm xuống vị trí xương sườn, dạ dày gã.

Muốn so sánh ra tay ngoan độc, mấy tên này vẫn còn hơi non.

Liễu Duyệt ấn chuông báo động, đợi tới lúc cảnh sát nhanh chóng xuất cảnh tới phá được cửa chính, tôi và Thẩm Tiểu Thạch mặc dù không thể nói là không bị thương dù chỉ một cọng tóc, nhưng vẫn có thể coi là toàn thắng.

Dân cảnh áp giải từng tên nằm dưới đất vào xe quân cảnh xong, liền bảo chúng tôi tới đồn cảnh sát làm ghi chép.

Hổ Ca có lẽ cũng không ngờ mình đạp trúng tấm sắt, lúc ở đồn cảnh sát vẫn luôn dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người để nhìn chằm chằm vào tôi, thấy tôi thản nhiên thờ ơ, lại đột nhiên la lối om sòm, khăng khăng nói rằng sống mũi mình bị gẫy, muốn làm giám định vết thương, còn muốn tố cáo tôi cố ý đánh người.

Vị cảnh sát đang làm ghi chép cho chúng tôi trợn mắt, dùng bút chỉ vào gã: “Ngoan ngoãn đi, đây là chỗ để anh khóc lóc om sòm à?”

“Ui, gan tôi đau…”

“Đầu tôi đau quá, cảm giác sắp nứt ra rồi!”

Hai tên đàn em của Hổ Ca không biết có phải đã nhận được tín hiệu gì không, bỗng nhiên cũng nằm vật xuống đất, ôm đủ mọi chỗ trên người kêu rên.

“Mấy người là định ăn vạ đúng không, mới vừa nãy vẫn đang còn hùng hùng hổ hổ nhảy nhót tưng bừng, giờ nói ngã ra là ngã, lừa ai đấy?” Liễu Duyệt thán phục sự vô liêm sỉ của bọn họ, chống nạnh bắt đầu mắng.

Đúng lúc này, một bóng người tiến từ ngoài cửa vào, Liễu Duyệt vừa thấy đối phương, lông mày nhíu chặt trong nháy mắt đã giãn ra.

“Anh Ba đến!”

Ngụy Sư vội vàng đến, vừa vào cửa đã chào hỏi tất cả những người đang mặc cảnh phục.

“Ngại quá ngại quá, nhân viên chỗ chúng tôi làm phiền các vị rồi… Thực sự là xin lỗi.”

Ông ấy xoay người lại, quay mặt về phía này, tầm mắt đảo qua từng người bọn tôi, nhìn thấy Hổ Ca kia xong, hàng lông mày đen sẫm hơi nhíu lại, có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Vương Mập, sao lại là mày?” Ổng nói bằng giọng lạnh lùng, mặt đã hoàn toàn không có cảm xúc gì nữa.

Hổ Ca vừa nãy còn đang uy phong lẫm liệt, giờ lại như con chim cút mắc mưa, mặt trắng bệch, người cũng run lẩy bẩy.

“Anh, anh Ba??”