Trước giờ
làm việc
gì, đương nhiên hậu quả là điều không thể tránh khỏi, đóng cửa không ra ngoài, cũng không thể có được sự yên tĩnh, dù có cố hết sức mà tiếp tục truy hỏi đến cùng, sợ rằng cũng không đơn giản chỉ là tâm ma.
“Ngươi còn tới tìm ta làm gì?” Nhị Nguyệt Hồng dừng cây kéo trong tay lại, hỏi, cây hồng trúc trước mặt đã được cân chỉnh
sơ sơ hình dáng ban đầu, những cái mầm vươn ra lung tung xung quanh đã được tỉa
hết, tới mùa hè thì để trong một cái bồn hoa lớn là có thể đem đặt ở tiền đường, cùng với vài cái bồn la đáp xanh biếc.
“Không ngờ sư phụ đối với những chuyện phong nhã này mà có thể làm chăm chú như vậy.” Trần Bì A Tứ chắp hai tay ở sau đít, đứng xa xa ở bậc cửa trước tiền đường, nhưng không hề bước vào trong.
“Chuyện phong nhã, cũng là một công việc, làm việc gì để thời gian cũng có thể trôi qua nhanh một chút.” Nhị Nguyệt Hồng nói, “Có nói ngươi cũng sẽ không hiểu.” Ông vừa để cây kéo xuống vừa thở dài, lấy cái khăn tay bằng lụa trên tay lau mồ hôi.
“Đồ đệ không hiểu được, mà xem ra sư phụ cũng không muốn dạy nữa.” Trần Bì A Tứ nói.
“Ta nói rồi, ngươi đã không còn là đồ đệ của ta nữa. Không nên cứ tiếp tục kêu sư phụ sư phụ như vậy, việc ngươi
làm ở bên ngoài, ta cũng nghe nói không ít, lại càng không muốn có liên hệ gì với ngươi.” Nhị Nguyệt Hồng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chẳng qua chỉ là uống một ngụm trà, “Đi đi, cuộc đời này của ngươi không được sống quá xấu hổ như vậy, ở chỗ của ta, cũng không có thứ gì để ngươi có thể dùng được nữa.”
Trần Bì A Tứ cười cười nói: “Đồ đệ làm việc ở bên ngoài, đều là do sư phụ dạy, sư phụ nói có mấy câu ngắn ngủi, đã muốn vứt bỏ hết quan hệ? Ngoài miệng thầy nói như vậy, chỉ e là trong lòng không biết sẽ như thế nào nữa.”
“Ta và ngươi khác nhau.” Nhị Nguyệt Hồng liếc mắt nhìn một cái, tên nhóc này so với thời gian đầu tiên theo học nghề đã tốt hơn rất nhiều, mặc áo khoác bằng sa tanh bên ngoài, bên hông ban đầu vốn là đeo một cái túi con bằng vải bố đựng hai viên bi sắt, bây giờ cũng đã đổi thành da chồn rồi. “Ngươi làm chuyện gì, tất nhiên sẽ nhận lại hậu quả chuyện đó, ngươi dùng những gì ta dạy cho ngươi làm càng nhiều chuyện ác, ở chỗ này của ta cũng chỉ có các loại hoa, viết chữ. Tất cả những chuyện ở bên ngoài, không có quan hệ với ta.”
“Đúng, sư phụ là một người có thể đóng cửa mà sống hết cả đời cũng được.” Trần Bì A Tứ nói, “Thế nhưng thầy không nghĩ tới, thầy đóng kín cửa nhà, vậy thì vì sao lại không nghĩ rằng chỉ cần không cần để ý tới nữa là được rồi, nhưng người nhà của thầy vẫn luôn đến tìm thầy gây phiền phức. Hiện nay thời thế thay đổi rối ren, bốn bức tường xung quanh đây có thể giữ gìn được cho thầy một cuộc đời thanh tịnh sao?”
Nhị Nguyệt Hồng thở dài, ông
hiểu ý của Trần Bì A Tứ, ông nghĩ thầm muốn cùng với người đó sống hết cuộc đời này một cách bình yên, nhưng mà cho dù ông trăm phương nghìn kế giữ lại cho mình một trong ba phần đất để ở, nhưng cũng không ngờ rằng sóng gió to lớn ở bên ngoài đã kéo đến, gần như đã muốn cuốn hết tất cả mọi người trên đất nước này vào nó.
Ông vốn cho rằng bản thân mình đã thực sự đủ lớn mạnh, lớn mạnh đến nỗi ông có thể si mê, có thể tự do phóng khoáng, có thể không bị trói buộc, bất kì cái gì ông cũng có thể làm được. Ông có thể dùng bất kì vẻ mặt gì để đối mặt với thế giới này.
Thế nhưng, ông đã sai lầm rồi.
“Ngươi cũng đã biết rồi sao?” Nhị Nguyệt Hồng hỏi.
“Chuyện của sư nương, chuyến đi này mọi người đều đã biết cả, tuy rằng đồ đệ đã lâu không còn hoạt động ở Trường Sa, ở nơi này, cũng chỉ có tôi hiểu biết.” “Biết thì cũng đã biết rồi, ngươi có thể làm được cái gì chứ?”
“Lần này tới đây, chỉ muốn tới hỏi sư phụ một vấn đề, có đáp án rồi, tôi sẽ đi.” Ánh mắt Trần Bì A Tứ liền trở nên sắc bén lại.
Nhị Nguyệt Hồng thở một hơi thật dài, ông vốn không muốn để ý tới Trần Bì A Tứ, nhưng có thể là do đã nhắc tới một vài thứ khiến cho lòng ông dịu lại, ông dừng một chút, rồi quyết định vẫn là nghe vấn đề của đồ đệ mình, tuy rằng ông linh cảm rằng mình nhất định sẽ hối hận.
“Ngươi hỏi đi.”
“Thầy có đáp ứng đề nghị của Phật Gia hay không?” Trần Bì A Tứ hỏi.
Nhị Nguyệt Hồng nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới gật đầu.
“Vậy thì, thầy thừa nhận, nếu không phải vì sư nương thì thầy sẽ làm gì?” Trần Bì A Tứ nói.
Nhị Nguyệt Hồng nói: “Ta còn có thể làm cái gì vì cô ấy chứ? Ta không thể làm, bất kỳ ai cũng không thể làm được.”
Trần Bì A Tứ lắc đầu, nói: “Tôi nghĩ, nếu như người muốn làm chuyện gì đó, thì luôn luôn sẽ tìm ra một số chuyện có thể làm được.”
Nhị Nguyệt Hồng nhắm hai mắt lại, ngồi xuống cái ghế mây, ông hiểu ý trong mỗi câu nói của Trần Bì A Tứ, nhưng ông không muốn suy nghĩ tới, cũng không muốn nhớ lại.
Cho đến khi ông mở mắt ra, Trần Bì A Tứ đã đi mất, trước bậc cửa tiền đường có đặt một cái giỏ trúc, bên trong là mấy con cua to mập và một bó hương.
Nha đầu của ông thích ăn cua nhất, lúc này không phải là mùa cua, nhưng mấy con cua này vừa nhìn thì thấy vẫn còn rất tươi sống, vô cùng to mập.
Nhất định là vừa được bắt từ phương nam tới.
Bảy năm trước, Trần Bì A Tứ bị đuổi ra khỏi sư môn, Nhị Nguyệt Hồng đã nói với hắn, cả đời này của hắn cũng không được bước vào cánh cửa này.
Ngày hôm nay, hắn đem mấy con cua từ phương xa đến đây, chỉ đứng ở ngoài bậc cửa, không hề bước thêm một bước nào.
(Sao truyện về ông này cứ buồn thế, kể cả sư đồ cũng buồn nữa
😦)