[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn

Phiên Ngoại: Kể chuyện xưa

Editor: Hỏa Dực Phi PhiNgười già bên bờ sông năm đó cũng còn nhớ, ngày thứ 43 trước mùa xuân, bờ Trường Giang có một đoạn trôi tơ máu, đó là dầu mỡ trong máu bị nước sông động đặc, thấm vào ven bờ sông, dễ có đến mấy tháng, góc tường miếu Mã Hỏa dựng một cái bảng hiệu một trăm văn gϊếŧ một người, dưới xà nhà mái hiên đó có treo một xâu trăm văn, phía trên dán giấy vàng viết tên và địa chỉ.

Vậy mà, tên ăn mày thu tiền gϊếŧ người đó, lại không hề thấy bóng dáng, có người nói bị đương cục bắt đi, lên tiền tuyến, có người nói đêm đó hắn diệt xong Hoàng Quỳ, đã chết trong mưa tuyết, còn có người nói, hắn đi Trường Sa, có người sắp xếp vó ngựa đại kim, để hắn đến Trường Sa gϊếŧ một người.

Những chuyện này của Trần Bì A Tứ, đến sau giải phóng Trường Sa vẫn có người nhắc tới, đúng như Bảy Hỉ nói, Trần Bì gϊếŧ chết pháo đầu, đã không phải là Trần Bì trước kia, hắn đã hiểu được giá trị của mình.

Có lời đồn đãi khác, trước bảy năm đại dịch Trường Sa, Trường Sa Lão Cửu Môn Hồng phủ thu được một đồ đệ phương nam, tiểu tử kia lúc ấy ngồi trên mái cong trong Hồng phủ, nhìn Nhị Nguyệt Hồng đang tu bổ ba đóa hoa hồng, nói: “Ngươi chính là người lợi hại nhất Trường Sa?”

Nhị Nguyệt Hồng giương mắt nhìn hắn một cái, đáp: “Nhóc con nghĩ sai rồi, hung nhất Trường Sa là họ Trương.”

“Lát nữa lại đi tìm hắn.” lời còn chưa dứt, một câu trảo chín móng trong nháy mắt bay đến trước mặt Nhị Nguyệt Hồng, mở ra như quỷ trảo.

Nhị Nguyệt Hồng giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ một cái, tốc độ trảo chín móng cực nhanh, nhưng tay y tựa như chậm rãi gạt đi, giống như ngắt hoa lăng không nắm được.

Trong nháy mắt đó, chỉ có tiểu tử trên mái hiên có thể nhìn thấy, lực chú ý của Nhị Nguyệt Hồng không đặt trên người mình, mà là nhìn loại vũ khí này sắc mặt lộ vẻ tò mò, thuận thế ngón tay chuyển động, chín móng mở ra, lò xo lui vào, trảo chín móng trong tay Nhị Nguyệt Hồng giống như cánh hoa khô héo rụng xuống, tán lạc tứ phía.

Nghe nói tiểu tử không để ai vào mắt này, cũng tên là Trần Bì. Sau đó trở thành một đồ đệ phương nam duy nhất trong Hồng phủ, chuyện cũ như tiểu thuyết võ hiệp này, cũng từ dân gian Trường Sa mà ra, cách nay đã lâu thật giả không thể kiểm chứng nữa.

Thực tế có lẽ, lần gặp đầu tiên của Nhị Nguyệt Hồng và Trần Bì hẳn sẽ không như thế, lại không nói thời gian có chính xác hay không, văn tự miêu tả thêm rất nhiều sắc thái lãng mạn, nhưng với tập tính của Cửu Môn khi ấy, có người đạp lên mái ngói nội viện, Trần Bì cũng không có cơ may sống trở ra. Trong này hẳn còn có rất nhiều cố sự, hôm nay đều không thể truy cứu, chỉ có thể tưởng tượng.

Sự việc này của Lão Cửu Môn niên đại rất xưa khó phân biệt, có chút bất đồng với trải nghiệm của người thường, đại thể là lãng mạng trong đó, như vậy có thể thấy được, người luôn cần lãng mạng, trong miệng người già tương truyền, những góc cạnh lịch sử năm đó, cũng bị nhu hóa, giống như ghế sô pha lông cừu ấm áp dưới ánh đèn, thích hợp tận hưởng vào đầu mùa đông, mà không thể nhỏ máu mà hát.

Khi Ngô Tà ở nông thôn Phúc Khiến, cùng Trương Hải Khách sắp xếp tộc phổ Trương gia, chia sẻ các loại chuyện cũ về Lão Cửu Môn mình nghe được, Trương Khởi Linh đối với cái tên Trương Khải Sơn này chăm chú nhìn lâu, cũng khiến người ta miên man bất định. Bọn họ có từng gặp nhau không, trong sinh mệnh đằng đẵng của Trương gia, vì sao Trương Khải Sơn lựa chọn chết đi như người bình thường, mà Trương Khởi Linh lại không thể không sống đến vạn cổ hồng hoang. Bọn họ nếu như có gặp nhau ngắn ngủi, bọn họ sẽ trò chuyện cái gì đây?

Ở trong Sa Hải, từ “công trình vĩ đại nhất” Trương Khải Sơn chỉ huy xây dựng, chôn giấu một bí mật lớn nhất thế kỷ. Mỗi người đều đang quay cuồng trong số mệnh của riêng mình, cuối cùng lại đan vào nhau. Ngô Tà tựa như một nút thắt không thể tránh khỏi, cuối cùng thấy được toàn bộ chung cực thế giới.

Rất nhiều người nói câu chuyện Đạo Mộ Bút Ký đã kết thúc, đối với tôi mà nói, lúc này mới là vừa bắt đầu.

Thiên này làm phần dẫn, Lão Cửu Môn chia làm mấy cuốn đăng nhiều kì.

Tạm định cuốn được đặt tên là Xe ma Trường Sa, Khách sạn Tân Nguyệt, Tỏa Thi vẫn,  Hắc Miêu cổ trại, Quỷ ở hồ Động Đình.

Mọi người phần lớn đều đã xem trên phim, nội dung tiểu thuyết thực tế, sẽ có khác biệt rất lớn. Những đoạn không thể thể hiện trong phim cũng vấn đề chế tác không cách nào xuất hiện, cũng sẽ thể hiện.

Lâu ngày không viết, trở nên non tay, cũng xin mọi người thứ lỗi. Tiểu thuyết dài kì cũng không cách nào bảo đảm trạng thái mỗi ngày ổn định. Truyện đọc miễn phí, hy vọng mọi người share nhiều hơn. Lấy điểm share và like làm khích lệ. Cảm ơn các vị.

Này một thiên ngắn nhỏ, viết một đoạn khác cho đủ số chữ.

Doãn Tân Nguyệt lột quả lựu, phó quan một bên đang đợi Trương Khải Sơn trong thư phòng đi ra, Doãn Tân Nguyệt nhìn văn kiện thật dày trong tay phó quan, lạnh lùng nói: “Phê phê phê, mỗi ngày phê tấu chương, các người đều chết hết rồi à?”

Phó quan nghiêm túc nói: “Phu nhân, nếu chúng tôi tự ý phê, đó mới là chết thật.”

Doãn Tân Nguyệt trợn to hai mắt, gần như muốn ném quả lựu qua, cuối cùng nàng vẫn là nhịn xuống, nàng phiền não đứng lên, tròng mắt đảo một cái, hỏi phó quan: “Trương Nhật Sơn! Cái tên này của anh là dụng ý gì, anh đã làm gì cha mẹ anh, để họ đặt cho anh cái tên này?”

Phó quan nghiêm trang như cũ, cười một cái: “Phu nhân, Nhật Sơn sinh ở Bạch Sơn(1), lấy âm Trường Bạch sơn, bỏ nét đầu tỏ lòng kính trọng, Khải Sơn của Phật gia, cao một đầu tạo thế, Sơn của Phật gia cao, phu nhân đừng giễu cợt tên của tôi.”

Doãn Tân Nguyệt nghe nói sửng sốt, nửa ngày mới tỉnh ra, ngây ngôi nói: “Lý nào lại vậy, như vậy là nói, tại sao anh không đi làm thái giám.”

Chú thích:

(1) Bạch Sơn: một thị trấn thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.

Đại khái cái tên của phó quan là chữ Bạch (白) bỏ đầu thành chữ Nhật (日),chữ Khải (启) thì là chữ Bạch cao lên một nấc, có khí thế hơn. Là vậy đó. Cảm ơn chị Thanh Du tài trợ chương trình này =)))