Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Không cần nhìn mặt cũng đoán được cái tay kia là của tên Vương bát đản. Vai trái tôi đã bị gãy, chỉ còn tay phải, dù được hay không tôi cũng phải liều mạng với tên hỗn đản này.
Ánh mắt tôi lướt về phía Trương Khởi Linh thấy anh ta nhiều lần muốn thoát khỏi vòng dây kia đều bị cản lại, hình ảnh này từ trước tới giờ tôi chỉ có thể thấy trong phim kinh dị. Tôi bỗng phát hiện lúc này tôi thấy hình ảnh của anh có chút rõ ràng hơn, đã mơ hồ thấy các đường nét ngũ quan của gương mặt.
Ngực tôi trầm xuống, tôi biết nếu tôi không nhanh chóng thoát khỏi chỗ này thì kể cả Trương Khởi Linh hay là tôi cũng xong đời.
Tôi vốn cho rằng khó đối phó nhất là mấy thứ ngoài cửa kia, không nghĩ tới lúc này Vương Bát Khâu còn khó xơi hơn quỷ.
Tôi bị Vương Bát Khâu ngăn ở ngoài cửa không có cơ hội đi vào trong. Lúc này trên người Trương Khởi Linh đã bắt đầu toát ra một ít khí đen, giống như đang bốc hơi. Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi gọi anh ta mấy lần cũng không thấy trả lời. Tôi nhớ lại lần trước lúc ở trong nhà tôi Vương thiên sư cũng dùng cách này đối phó với anh, đây là thủ đoạn tàn độc nhất khi đối phó với âm quỷ giống như nhổ cỏ nhổ cả gốc rễ.
Một bên Vương Bát Khâu như lang hổ điên cuồng tấn công, một bên tôi chật vật chống trả, người ta nói khí lực của người điên là vô tận quả không sai, mỗi lần gã đập búa xuống khiến mặt đất rung lên ầm ầm, vôi vữa trên trần nhà không ngừng rơi xuống, bụi vướng vào mắt tôi cũng không dám đưa tay xoa, hai mắt cay xè nước mắt nhất thời rớt xuống cùng với bao nhiêu uất ức và chật vật, tôi rõ ràng là cậu ấm được cưng chiều chưa
khi nào phải chịu một bụng uất ức như vậy, mà tất cả điều này càng khiến cho Vương Bát Khâu vô cùng thích thú, gã đang quay tôi như quay chong chóng.
Bên tai ngoại trừ tiếng thở dốc ồ ồ hưng phấn điên loạn của Vương Bát Khâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một tiếng rên nhẹ của Trương Khởi Linh, trái tim tôi run lên, giống như bị mũi dao nhọn của pháp sư đâm trúng.
Nhất định là anh đang vô cùng khó chịu!
Đến tột cùng là loại đau đớn nào lại làm cho người đàn ông vốn gan dạ lãnh tĩnh như anh đau đến mức độ này!
Cổ họng tôi bỏng rát như bị thiêu đốt, nơi bị thương giống như đang bị nướng trên lửa đỏ, nhưng đau đớn anh đang chịu đựng còn dày vò gấp mấy lần tôi!
Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của anh như một mũi tên bắn xuyên qua tầng ngăn cách, khiến tôi bùng nổ, tôi không tránh né nữa mà nhằm thẳng hướng Vương Bát Khâu xông tới, hung tợn đá vào cẳng chân gã một cái, Vương Bát Khâu gào lên hai tiếng, quỳ một gối xuống đất, tôi vui mừng vội vã đi vòng qua gã, mắt thấy tay sắp đυ.ng sợi tuyến phía trước thì mắt cá chân bỗng nhiên bị túm lấy, theo quán tính cả người tôi té lăn ra mặt đất.
“A ——” Đầu gối bị đập xuống sàn nhà, đau nhức khiến tôi hét lên thảm thiết, đau nhức, xương cốt như muốn dập nát.
Mồ hôi lạnh như hạt đậu thi nhau rơi xuống, tôi đưa bàn tay lành lặn qua xem xét nơi đầu gối bị thương kia, bàn tay còn lại bị gã dùng một chân dẫm lên, gót giày gã nghiến qua nghiến lại như đang nghiền một con kiến, sau đó gã đá một cước vào ngực tôi, khiến tôi ho khan một tiếng, không khí trong buồng phổi như bị ép sạch ra ngoài, cổ họng tanh ngọt, khoang miệng tràn đầy dịch thể nóng ấm.
Tôi nghe được phía bên kia Trương Khởi Linh gầm nhẹ, tôi cố nâng mí mắt, muốn tìm kiếm thân ảnh phía sau lưng Vương Bát Khâu nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám.
Vương Bát Khâu thay đổi hứng thú, gã không dùng một đao gϊếŧ chết tôi ngay mà gã muốn dằn vặt tôi đau đớn đến lúc chết.
Gã lấy ra từ trong túi quần một con dao quân dụng, gã đem hai tay của tôi mở rộng ra, không chút nghĩ ngợi liền đâm một nhát xuyên qua bàn tay trái, tiếng thét đau đớn thống khổ ra đến cổ họng lại bị tôi nuốt trở vào, bởi vì ở phía bên kia tôi nghe thấy âm thanh rống giận bi ai.
Giống như khẳng định tôi không còn khả năng phản kháng, cũng không thể chạy trốn Vương Bát Khâu hài lòng buông đao, lảo đảo nghiêng ngả hướng bên kia đi qua.
Tầm nhìn cuối cùng cũng trống trải, Trương Khởi Linh hai tay chống trên mặt đất vẫn đang không ngừng tìm cách phá bỏ đạo phòng tuyến kia, xung quanh thân anh khói đen vẫn không ngừng phiêu tán. Hình dáng của ang ngày càng rõ nét, không cần tưởng tưởng tôi cũng thấy được dáng vẻ khuôn mặt của anh.
Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt anh, nước mắt tôi mất khống chế lại trào ra.
Tôi không biết Vương Bát Khâu muốn làm gì, nhưng tôi biết tình cảnh hiện tại của Trương Khởi Linh vô cùng không tốt.
Tay bị phế bỏ thì sao, chân bị chặt đứt thì thế nào? Không đi được, không chạy được thì tôi liền bò, chỉ cần tiến gần thêm anh một chút cũng được, huống chi tôi vẫn còn một tay một chân nữa mà.
Cố gắng hết sức rút con dao đang cắm ở lòng bàn tay trái ra, tôi quỳ một chân kéo chân còn lại qua.
Con người tôi khi còn sống sẽ có bao nhiêu cái lần đầu tiên và lần đầu tiên quan trọng nhất là cái nào?
Lần đầu biết nói, lần đầu biết đi, lần đầu tiên ăn trộm, lần đầu tiên thú tội, lần đầu biết yêu, lần đầu chứng kiến sinh ly tử biệt…
Liệu có bao nhiêu người sẽ có… có kinh nghiệm lần đầu tiên gϊếŧ người.
Gϊếŧ người thật ra không khó, chỉ cần có đủ hai thứ: ‘Một là dũng khí lớn hơn kẻ mình muốn gϊếŧ và quan trọng nhất là bản thân phải có người, có thứ bản thân muốn bảo vệ.’
Nếu một ngày tay mình dính máu thì một đao hay hai đao cũng đâu có gì khác biệt.
Vương Bát Khâu!
Tao đã gϊếŧ mày.
Lưỡi đao nhuốm máu càng thêm sắc bén, mới lúc trước tôi cố hết sức không phá bỏ được phòng tuyến kia mà bây giờ chỉ cần vung một dao lên đã cắt đứt hết thảy.
Tôi đã gϊếŧ người. Nhưng tôi không hối hận, cũng không sợ hãi.
Chỉ là trong lòng có một nơi ầm ầm sụp đổ, từ nay về sau dù có cố gắng cách nào cũng không lấp đầy được, cũng không có vật gì lấp đầy được.