Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Bầu không khí ấm áp ngắn ngủi bị tiếng đập cửa ầm ầm phá vỡ, tôi hoảng sợ quay đầu nhìn ra cửa, không biết có cái gì ở phía bên kia đang đập bang bang vào cánh cửa, bốn phía cũng vang lên âm thanh móng tay cào tường sắc bén, âm thanh gần tôi có cảm giác chúng đang ở ngay sau lưng tôi.
Giống như nơi dày đặc tử khí này bỗng nhiên bị kích động.
“Ngô Tà, nghe tôi” anh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo nghiêm túc cấp bách khiến tôi không thể kháng cự, đó là sự phản ứng của thân thể và thần kinh đã được trải qua huấn luyện, “Cậu phải mau chóng rời khỏi nơi này, ở chỗ này càng lâu, cậu càng dễ bị đồng hoá, hiện tại cậu đã nghe được tôi nói, nghe thấy âm thanh xung quanh đây, nếu như cậu nhìn thấy tôi thì sẽ không còn kịp nữa rồi.”
Sau khi nghe vậy trong lòng tôi nhất thời rối rắm.
“Thế nhưng Vương Bát Khâu nói không ai có thể thoát khỏi nơi này.”
“Đó là hắn nói.” giọng Trương Khởi Linh lạnh lùng, ngừng một lát, anh càng thêm chắc chắn “Tôi sẽ không để cho cậu phải ở lại chỗ này.”
Trong lòng tôi ấm áp, vươn tay muốn nắm lấy tay anh lại bị anh nắm trước.
“Anh cũng theo tôi đi ra phải không?”
Tôi thực không muốn ở lại chỗ này thêm phút nào, nhưng tôi không muốn chỉ một mình tôi thoát ra, tôi muốn có anh đi cùng.
Anh
“Ừ” một tiếng ngắn ngủi, sau đó lại nói, “Chỉ cần chống đỡ qua được ngày mai sẽ ổn.”
Ngày mai ư?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian mặt trời mọc ngày mai còn tận mười mấy giờ.
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như vì sao Vương Bát Khâu không đi ra ngoài được, vì sao tôi nhìn thấy quỷ bà bà kia nhưng lại không nhìn thấy được Trương Khởi Linh, còn có làm cách nào để thoát khỏi khu nhà này và căn nhà này rốt cuộc là bị làm sao?
Nhưng mà trong tình thế cấp bách này tôi không thể hỏi từng vấn đề một mà chỉ hỏi một vấn đề cấp bách nhất “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trương Khởi Linh nắm chặt tay tôi nói “Phải lên lầu bốn, nơi Vương thiên sư ở, đó là chỗ an toàn nhất.” Giữa âm thanh hỗn độn ma quái kia giọng nói của anh khiến tôi thấy an tâm vô cùng.
Nhưng nghe thấy phải lên lại chỗ cũ trong lòng tôi liền hối hận vô cùng, vì sao lúc trước lại cố sống cố chết chạy xuống dưới này làm gì chứ.
Thấy tôi do dự, anh nhẹ nhàng nói “Cậu chỉ cần nhắm hai mắt
và nắm chặt tay tôi là tốt rồi.”
Tôi cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn gật đầu.
Trương Khởi Linh nắm tay tôi đi tới trước cửa, tôi khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.
“Tôi đếm tới ba, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, đừng nghĩ gì hết, cứ chạy theo tôi là được.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tay Trương Khởi Linh lại càng nắm chặt tay ta.
“1…”
Tôi nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng nhắm cả hai mắt lại. Khi anh hô tới “3” trong chớp mắt tôi thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên lạnh lẽo, trước mặt một cơn gió thổi xẹt qua, bàn chân bị như bị khống chế bắt đầu điên cuồng chạy.
Chạy trốn trong bóng tối dày đặc thực sự rất khủng bố thần kinh, anh không biết phía trước có gì, cũng không biết sau lưng là gì, cũng không biết phương hướng càng không biết khái niệm về thời gian.
Ngoại trừ âm thanh xuyên qua màng nhĩ tôi hoàn toàn không nhận biết được không gian xung quanh, tôi chỉ có thể dựa vào Trương Khởi Linh dắt đi, trong lúc hoảng hốt tuyệt vọng này tôi chỉ có bàn tay này là cảm thấy an tâm nhất, tôi ra sức nắm chặt lấy nó.
Chỉ một lát mà lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
Chạy trốn, tôi lại nhớ tới khoảng thời gian mấy năm trước đây, hầu như hơn phân nửa thời gian đều là nắm lấy bàn tay người đàn ông này chạy trốn trong bóng tối cùng hiểm nguy, anh luôn chắn trước mặt tôi đón nhận tất cả nguy hiểm, nỗ lực đem tới cho tôi khả năng an toàn cao nhất.
Lúc chạy lên lầu tôi bị vấp chân một chút, Trương Khởi Linh nhanh nhẹn kéo tôi lên, mắt tôi hơi hé một chút, xuyên qua khe hở tôi thấy có một thân ảnh mơ hồ đang lưu luyến ở sau một khe cửa.
“Nhắm mắt lại” Trương Khởi Linh ra lệnh.
Từ tầng ba lên tầng bốn, chỉ là khoảng cách một tầng lầu mà thời gian lâu như muốn tra tấn người ta. Thân thể hơi nghiêng nói cho tôi biết đã tới vị trí ngã rẽ, đi qua khúc quanh này tôi bỗng nhiên cảm giác được thân thể mình đυ.ng phải một cơ thể cứng rắn lạnh băng. Tôi không dám tưởng tượng, cũng không dám mở mắt ra, ngoại trừ cố chạy nhanh hơn tôi không dám làm gì khác.
Cuối cùng phía sau lưng cũng vang lên tiếng chốt cửa, tôi lập tức mở to mắt, trước mặt là màn trướng màu đen toán loạn, đúng là phòng ở của Vương thiên sư.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới nhận ra phía sau lưng mồ hôi
đã thấm ướt một mảnh lạnh lẽo