Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Một đường chạy về tới nhà phát hiện cửa nhà mở toang, trong nháy mắt tôi như bị rơi vào hố băng, sau nhiều năm như vậy lần đầu tiên tôi cảm thấy hô hấp thật sự là điều khó khăn.
Tôi xông vào phòng, trong phòng là một mảnh hỗn độn, chu sa vẽ khắp nơi, góc nhà đốt trầm hương, rơi rụng khắp nơi là bùa trừ tà, tiếng chuông linh linh không những vang vọng khắp ngõ ngách. Vương thiên sư đứng ở bên cạnh bàn trà, tay cầm phất trần miệng rầm rì niệm “Kim quang thần chú”, thấy tôi xông vào, linh quang trong hai mắt ông ta loé lên.
Tôi nhìn vào trung tâm của trận pháp, nội tâm trầm xuống, tay cầm một nắm chỉ bắt đầu bứt, trận pháp kiên cố phút chốc tan vỡ, “Trương Khởi Linh đi mau!”
Tôi không nhìn thấy anh, nhưng tôi cảm giác hơi thở của anh tới đang gần.
“Anh đi mau, không được trở lại nữa!” Tôi nhìn vào khoảng hư không “Trước đây anh đã cứu tôi, lần này coi như tôi trả lại ân tình đó.”
Cổ tay bị nắm chặt, tôi giận giữ “Con mẹ nó, anh thật sự muốn hồn phi phách tán sao?!”
Tay kia như khối thép cứng ngắc không chút sứt mẻ nắm chặt, Vương thiên sư vung phất trần thẳng tắp hướng vào anh ta, nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích. Không biết có phải do bị ảo giác hay không nhưng trong nháy mắt đó tôi như cảm thấy hắn mệt mỏi, tuyệt vọng, mất hết ý chí.
—— nếu như không thể ở cùng một chỗ, hãy để tôi chết ở nơi gần em nhất.
Điên rồ!
Dựa vào cái gì mà mỗi lần anh chết lão tử đều phải nhặt xác cho anh!
Tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo đang cầm tay mình tông cửa xông ra, người bên cạnh cước bộ hơi do dự giống như anh ta trở tay không kịp, chúng tôi theo lối đi không có trận pháp đi xuống lầu, tôi một đường kéo anh ta chạy thẳng tới khi đến khu công viên mới dừng lại.
Trong công viên rất nhiều người đang đi dạo, khiêu vũ, chơi đùa, Đoàn người đông đúc khiến tôi có chút an tâm. Tiếng cười nói ồn ào càm làm cho tôi thấy dễ chịu, cho đến khi xác nhận không có người đuổi theo sau tôi mới dừng bước ngồi xuống một ghế đá. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, hoàn toàn lật đổ đàm tiếu trắng đen, tôi đau lòng phát hiện ra tôi lại đi bao che hung thủ gϊếŧ người…
Trương Khởi Linh cầm lấy bàn tay lúc nãy tôi cầm tay kéo anh đi, một nét lại mọt nét viết xuống. Tôi gạt bỏ hết mớ suy nghĩ kia sang một bên, hít hít mũi một cái.
“Tiểu ca…” Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Đầu ngón tay đang di chuyển trên lòng bàn tay tôi chợt dừng lại.
Nói vạn lời đường mật cũng không bằng nghe cậu gọi một tiếng: “Tiểu ca”
Ánh mắt tôi nhìn anh tha thiết khẩn cầu.
“Anh đi đi, được không?”
Tôi cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của anh thoáng run lên, giống như bị người ta đẩy từ độ cao ngàn thước rơi xuống mặt đất.
“Tôi không hận anh…”
Sở dĩ…
“Anh cũng đừng kiên trì nữa, cứ như vậy đi đi, không được sao…”
Trong nháy mắt, tất cả tiếng động lớn nhỏ huyên náo bỗng dưng bị ngăn cách rất xa, tất cả chuyển động xung quanh bị ngưng lại thành một bức tranh phông nền. Giữa âm thanh huyên náo, giống như trở về buổi tối của nhiều năm trước.
Linh hồn vốn vô tri vô giác, không khứu giác, không có độ ấm, trái tim không có nhịp đập, cũng không có nước mắt.
Trương Khởi Linh đưa tay xoa gò má tôi, bàn tay nhiều vết chai sạn giống như những mũi kim đang liều mạng vá lại ranh giới giữa sự sống
và cái chết.
Bàn tay của anh buông tay tôi, Trương Khởi Linh rời đi.
Tôi trở lại nhà, Vương thiên sư liền từ dưới hiên nhà xông ra.
“Người đâu rồi”
“Tôi thả anh ta đi rồi.”
Vương thiên sư phất tay áo, khuôn mặt hiền lành trong trí nhớ lúc này trở lên dữ tợn, tôi biết Vương thiên sư lần này là quyết tâm muốn tiêu diệt Trương Khởi Linh.
“Trước đây là tôi phán đoán sai lầm, không nghĩ tới hắn lại gϊếŧ nhiều người như vậy, người thanh niên này, lòng tốt sinh hồ đồ hử!”
Tôi không trả lời, cũng không có trốn tránh.
Vương thiên sư trên nét mặt toát bi ai, “Tiểu Cầm, nó có lỗi gì chứ? Nó mới chỉ hai mươi tuổi thôi…”
Những lời Vương thiên sư nói khiến tôi xấu hổ vô cùng, anh ta gϊếŧ A Lạn, gϊếŧ Lục Tử, gϊếŧ Vương Bát Khâu tôi có thể thờ ơ, thế nhưng gϊếŧ Tiểu Cầm, khiến tôi vĩnh viễn không thể nào ngừng áy náy…