Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Âm thanh quen thuộc này tôi mỗi ngày đều nghe thấy, đó là tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, mang theo thống khổ cùng vui thích, vừa như muốn kìm nén lại như muốn bùng nổ.
Toàn thân tôi lạnh lẽo đứng ở cửa…. những âm thanh này khiến tôi nhớ lại những ngày tháng khốn khổ đã qua kia. Bên trong cánh cửa âm thanh kìm nén bỗng trở lên dồn dập, tâm trí có chút thanh tỉnh tôi đang định yên lặng rời đi bỗng thấy cửa phòng vệ sinh mở ra một khe hẹp, xuyên qua khe hở ta thấy A Lạn đang dựa vào cạnh cửa nét mặt thoả mãn, thậm chí quần dài gã cũng ko cởi, tay gã đang đặt trong đũng quần giật giật…
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra lúc gã nói “Đi giải quyết một cái” là có ý gì.
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan, A Lạn tăng nhanh tốc độ, ngay lúc sắp cao trào gã bỗng nhiên mở mắt ra, xuyên qua khe hở nhìn chăm chú tôi bên ngoài. Trên mặt gã mang biểu tình sâu xa, gã hơi vươn đầu lưỡi, động tác bên dưới càng khoa trương, sau vài tiếng hít thở ồ ồ gã cũng trở lại bình thường. Tôi ngẩng đầu lúng túng nhìn gã. A Lạn vẻ mặt thoả mãn một tay chỉnh lại quần, tay còn lại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lắc lắc trước mặt tôi, tôi cau mày lùi lại, ánh mắt chán ghét.
“Thực là không khéo, để ngài phải nhìn thấy.” A Lạn cười hì hì, không chút ngượng ngùng.
“Ngài đừng để ý, tôi cứ uống rượu lại thành như vậy” trên đường về phòng gã vừa đi vừa nói, “Tôi thường như vậy,đàn ông mà, ai mà không có những lúc như thế.”
Tôi trong lòng muốn chửi đổng nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra không có việc gì, cố bình tĩnh trước ánh mắt chằm chằm như xà độc của A Lạn.
Có thể gã cũng nhận ra thái độ của tôi nên lên tiếng “Ngài yên tâm đi, mặc dù tam gia ngài dáng dấp không tệ, thế nhưng tuổi tác của ngài không phù hợp yêu cầu của tôi. Về điểm này, chỉ có thể trở thành đối tượng thị da^ʍ của tôi thôi”
Khoé miệng tôi co quắp lại.
“Ngài muốn đi vệ sinh sao?” A Lạn ý vị thâm trường nhìn xuống phía dưới của tôi.
“Không.” Tôi hơi mất tự nhiên nhún nhún vai “Tôi chỉ đi tới tìm cậu.”
“Vậy trở về thôi.” A Lạn rất tự nhiên khoác vai tôi ra khỏi WC.
Hai bên đều không còn tâm tình ăn cơm, A Lạn vẫn chỉ chăm chú vào di động hình như không có ý định tiếp tục nói chuyện. Tôi thức thời kết thúc bữa ăn quỷ dị này. A Lạn nhìn tôi rời đi, gã cũng chuồn nhanh như lòng bàn chân được bôi mỡ.
Xem ra không phải là đùa.
Tôi trong lòng tự giễu, liền cùng trợ lý rời khỏi nhà hàng.
Suốt dọc đường tôi vắt óc suy nghĩ đến nguyên nhân khiến A Lạn tình nguyện bỏ đi cơ hội tốt như vậy. Gã đổi tính ư? Tuyệt đối không phải. A Lạn yêu tiền giống như Mập Mạp chấp nhất với vu minh khí, Mập Mạp sẽ đổi thành không thích đồ vàng mã sao?
Câu trả lời là không.
Nhưng ngẫm kỹ có thể thấy hình như có người trả giá cao hơn.
Người đó là ai? Ai sẽ cho A Lạn lợi ích cao hơn cái giá tôi đưa ra?
Tôi bỗng nhiên có cảm giác ngày mai mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nhưng mà tôi đã đoán sai, thậm chí còn vô cùng sai, bởi vì sáng ngày hôm sau, trợ lý báo cho tôi biết, A Lạn đã chết.
“Gã chết rất thảm…” Trợ lý tựa hồ cũng bị kinh sợ, tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại run nhè nhẹ, mang theo đồng tình và không đành lòng.
Đi theo gã ta nhiều năm, trợ lý kia hầu như không có gì mà chưa thấy qua, ngày thường hắn cũng là người bình tĩnh, cho nên phản ứng thái quá ngày hôm nay chứng tỏ cái chết của A Lạn tuyệt đối không bình thường.
“Nghe nói tay phải toàn bộ bị cắt xuống…”
“Nửa đoạn đầu lưỡi cũng bị mất, mắt cũng bị khoét đi …”
“Tên sát nhân đúng là tên biếи ŧɦái!” Trợ lý lắp bắp “Có người nói… chỗ đó… chỗ đó cũng bị cắt rơi…”
Tôi rùng mình trong đầu liền hiện ra cảnh trong toilet hôm qua.
“Vậy, ai làm?”
“Không biết ” Trợ lý chắc chắn nói “A Lạn chết ở nhà, phòng khoá trái cửa, người ta phỏng đoán là do những người bị gã chơi đùa trả thù, ngài cũng biết, gã là người như vậy, bị báo thù cũng không có gì lạ.”
Tôi thở dài, phỏng chừng sau một thời gian cũng sẽ bị anh tìm tới.
“Cậu đi thông báo một chút cho các mối làm ăn, tháng này
các khoản nộp lên chậm lại ba ngày…”
Cúp điện thoại, tôi đi ra cửa hướng nhà A Lạn.