[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 1 - Chương 4: Vương Minh

Editor: An Nhiên

Lương Loan ra vẻ thần bí nhìn cậu. Lê Thốc có phần buồn bực, nghĩ: tôi với cô không quen biết, con mẹ nó chứ, cô còn không nói luôn ra đi. Có giấu cũng là cha tôi giấu tôi, làm gì tới lượt cô. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Lương Loan, cậu cũng đành phối hợp mà hỏi: " Người đó là ai?"

"Đúng ra tôi cũng không biết, đây là việc của cảnh sát. Nhưng vì tôi là bác sĩ của cậu, được tiếp xúc với mấy người đó tương đối nhiều, vì vậy tôi có thể biết được một chút tin tức." Lương Loan nói: " Người đã làm ra chuyện như thế này, không phải là người bình thường."

"Vậy rốt cuộc đó là ai?" Lê Thốc thầm mắng, lại thừa nước đυ.c thả câu, cô nghĩ cô đang viết tiểu thuyết trộm mộ sao, nói tiếp. " Xin cô đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa."

"Cậu muốn biết? Phải mời tôi ăn cơm." Lương Loan cười, giống như đang chọc ghẹo nhìn cậu.

Lê Thốc nhíu mày, thầm nói nữ bác sĩ này làm sao vậy, có phải đầu óc bị gì không. Chẳng lẽ thấy mình trẻ tuổi tuấn tú nên muốn đùa giỡn. Lê Thốc hiểu rất rõ vẻ bề ngoài của mình, cậu biết là cậu chỉ có thể đi lừa mấy cô nữ sinh, đâu thể hấp dẫn được mấy người phụ nữ đã trưởng thành như kia, người ta chẳng qua chỉ là nhàm chán quá mà thôi, nhưng mà cô chán không có nghĩa là tôi phải hầu hạ cô.

"Ai..., tôi là học sinh, làm gì có tiền, làm khó cho tôi như vậy chị không thấy xấu hổ sao?" Cậu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ học sinh, mong đối phương giơ cao đánh khẽ. Lương Loan từ trong ngăn kéo lôi ra mấy tờ tiền đỏ:

"Đây là tiền được tìm thấy trong áo cậu khi cậu được đưa đến, cũng không tính là nhiều. Giang Chiết hối* chắc là không ăn nổi, nhưng ăn lỗ chử* cũng được."

Lê Thốc cầm tiền, phát hiện mặt trên đầy vết máu loang lổ, trong lòng phát run, nói: " Đây là tiền tôi vay của bạn, tôi định dùng khi trốn nhà mấy ngày, hiện tại xem ra không cần, tôi phải trả lại bạn tôi."

"Bỏ đi. Cậu không muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cái lưng của cậu sao?" Lương Loan nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi cởϊ áσ blouse ra, lấy ra một đôi giày cao gót dưới gầm bàn đi vào.

Lê Thốc bây giờ mới phát hiện nữ bác sĩ này cũng không nhiều tuổi như cậu đã nghĩ, cùng lắm chỉ vừa tốt nghiệp đại học, vóc người rất nhỏ nhắn xinh xắn. Đường cong toàn thân cực đẹp làm cậu thoáng cái lóa mắt.

Qủa nhiên áo blouse có thể che đi rất nhiều vẻ đẹp, trong lòng thầm nghĩ, Lương Loan bỗng chốc túm lấy tay cậu, kéo đi: " Nào, tôi đi giúp cậu làm thủ tục xuất viện".

Tay của Lương Loan rất mềm, Lê Thốc cho tới bây giờ vẫn chưa từng chạm vào con gái, bỗng nhiên có suy nghĩ điên rồ, thầm nghĩ lẽ nào đây là duyên kỳ ngộ trong truyền thuyết, mình không tin, ăn may cũng có mức độ thôi chứ. Lẽ nào chị gái này đặc biệt thích tiểu tử trên lưng bị rạch giống như mặt bánh pizza?

"Xuất viện, tôi có thể xuất viện sao? " Cậu hơi mơ mơ màng màng hỏi.

"Cậu có phải đàn ông không, lề mề quá. Tôi đi cùng còn sợ cái gì" Lương Loan kéo cậu ra khỏi phòng làm việc, tiện tay tắt cả đèn.

Lê Thốc thực sự mơ hồ, vài ngày sau nghĩ lại vẫn cảm thấy chóng mặt. Một thằng con trai trung học bị một chị gái bác sĩ xinh đẹp nắm tay kéo đi, cảm nhận được bàn tay mềm mại nhẹ nhàng làm cậu ngây ngất.

Nếu như sau đó không xảy ra chuyện gì thì hôm đó hẳn là sẽ trọn vẹn lắm, trên người lại bị rạch vài nhát nữa cũng đáng. Sau khi xảy ra chuyện tiếp theo, cậu đã nghĩ như vậy.

Bên cạnh bệnh viện trực thuộc đại học Bắc Kinh có một quán bán lỗ chử tên là "Vương Tiểu Thạch". Sau khi Lê Thốc ngồi trong quán mới phát hiện mình vẫn đang mặc đồ bệnh nhân.

"Cậu nhóc nằm viện thấy nhạt miệng, trốn ra đây ăn vụng phải không? Ồ, đây là chị cậu sao, thật là xinh xắn quá đi." Phục vụ bàn trong quán vừa thấy họ liền bật cười, lên tiếng trêu chọc.

" Chị cái đầu anh, tôi là bạn học của cậu ấy! Anh còn không mang thức ăn thì chúng tôi đi quán khác đây! " Lương Loan mắng.

" Rồi rồi, chị gái, đừng nóng. Đừng nóng." Anh phục vụ lè lưỡi, lập tức chạy đi.

"Tính tình chị thường ngày cũng như thế này sao? " Lê Thốc hết hồn, hỏi Lương Loan.

" Tính tình làm sao?" Lương Loan vừa nhìn thực đơn trên bàn vừa hỏi lại. " Nói rõ hơn xem."

" Nổi cáu làm cho người ta không dám đυ.ng vào."

"Ừ, cũng đúng, tuy nhiên cũng không hẳn là khiến người ta không dám động vào như cậu nghĩ." Lương Loan lật nhanh thực đơn, " Đề tài này không đến lượt cậu ý kiến với tôi."

" Vậy bây giờ chị đã có thể cho tôi biết về kẻ khắc chữ trên lưng tôi chưa?" Lê Thốc hỏi.

Lương Loan nhìn đồng hồ đeo tay, " Đừng nóng vội, món ăn còn chưa mang lên, nhân vật quan trọng cũng chưa tới đâu."

" Nhân vật quan trọng?" Lê Thốc vừa nói xong bỗng nhiên ở cửa lại ồn ào, nghe loáng thoáng thấy tiếng người phục vụ bàn " Qúy khách?"

"Có người đặt trước rồi." Cửa truyền tới một giọng nói trầm thấp, Lương Loan lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa, gọi: "Ở bên này!"

Lê Thốc quay đầu lại nhìn, kia một người đàn ông gầy, mặc quần áo đen đang đi cửa vào, miệng ngậm một điếu thuốc.

"Vương Minh." Người đàn ông đi tới bên cạnh Lê Thốc, làm bộ bắt tay với cậu, " Cậu đây chắc là Lê Thốc."

Lê Thốc khó hiểu liếc mắt nhìn Lương Loan, lại phát hiện ra bà chị này đang nhìn chằm chằm Vương Minh, má ửng hồng.

Đúng là thích người ta mà. Ngực Lê Thốc giống như bị đánh một chưởng, có hơi bị tổn thương, may là tổn thương tình cảm này chỉ như dao nhỏ cứa qua, cậu hoàn toàn không thấy đau khổ gì mấy.

Là như vậy, phụ nữ như thế này đâu có thích mấy cậu nhóc, quyến rũ mình chỉ là vì thấy mình còn nhỏ, không có gì nguy hiểm. Thế nhưng tại sao chị gái này lại muốn dẫn mình đi ăn cùng bạn trai? Chị thích đánh bóng hình ảnh sao? Mình cũng không quen chị ấy mà, có muốn làm phông nền cũng chẳng được.

Vương Minh lại không để ý đến Lương Loan, chỉ lịch sự gật đầu với cô rồi hỏi Lê Thốc: " Lưng của cậu không sao chứ?"

" Không sao, anh là.....?"

" Tôi là đồng sự của người đã tập kích cậu." Vương Minh đặt chìa khóa xe lên bàn.

Lê Thốc hơi sửng sốt, mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh, lập tức rụt về phía sau " Đừng nói đùa."

" Tôi không đùa cậu, tên của người kia là Hoàng Nghiêm, hắn là phụ tá của tôi. Tôi vừa ghi lời khai ở cục cảnh sát."

"Anh muốn làm gì, trên lưng tôi đã không còn chỗ nào cho anh khắc nữa đâu." Lê Thốc muốn rời đi ngay lập tức, thầm chửi: chó chết, đúng là bà cô thối đem mình đi bán.

Vương Minh khoát tay, tỏ ý xin lỗi " Không, cậu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ tới xin lỗi, đồng thời muốn bồi thường một chút cho cậu, mong cậu không tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về chuyện này. Nghe Lương Loan nói, trên lưng cậu sẽ để lại rất nhiều sẹo, chúng tôi sẽ bồi thường thỏa đáng." Nói xong, Vương Minh lấy ra một tờ chi phiếu, để lên bàn giao cho Lê Thốc.

"Đây là cái gì?"

"Đây là chi phiếu chuyển khoản."

Lê Thốc nhận lấy, đây là lần đầu tiên cậu thấy chi phiếu, đó là một tờ giấy nhỏ màu đỏ, bên trên in một chuỗi chữ số. Cậu thấy rất nhiều số không, còn không rõ đó là một vạn hay mười vạn.

Dù cho có là một vạn, với cậu mà nói cũng là một số tiền khá lớn rồi.

"Cái này dùng thế nào?"

"Đây là để bồi thường cho cậu, đợi khi tôi đưa cậu tới ngân hàng sẽ hướng dẫn cậu rút tiền, tuy nhiên trước đó chúng tôi có một điều kiện." Tay Vương Minh đè lại chi phiếu: " Tôi muốn tối nay cậu không trở về bệnh viện, cậu hãy kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tôi đã thuê một phòng ở khách sạn đối diện, chúng ta qua đó nói chuyện, sau đó tối nay cậu cũng ngủ luôn lại đó, nghỉ ngơi cho tốt."

"Còn chuyện gì để nói, không phải là bị rạch mấy trăm vết sao? Lúc đó tôi đã bất tỉnh, không còn nhớ gì cả." Lê Thốc nhìn thoáng qua chi phiếu, cậu nhớ đến từng thấy thứ như này trên TV, dường như rất có giá trị. Nhưng mà cậu lại sợ, bởi vì cậu không cảm thấy chuyện mình biết có giá trị lớn đến thế.

Vương Minh liếc sang Lương Loan, Lương Loan nói: "Tôi đã nói với anh, quả thật cậu ta không nhớ gì hết, anh còn không tin."

"Tôi muốn xem xét chi tiết quá trình, vì rất nhiều chi tiết người khác nghĩ là vô nghĩa, nhưng đối với chuyến đi của chúng tôi đó có thể điều liên quan đến cả tính mạng." Vương Minh châm một điếu thuốc, hỏi Lê Thốc: "Sao? Bất kể thể nào giá vẫn là mười vạn."

Lúc này Lê Thốc đã quay sang nhìn chi phiếu đếm lại mấy con số không vài lần, phát hiện đúng là mười vạn tệ. Vương Minh đột nhiên hỏi làm cậu giật mình, bất giác gật đầu, lòng thầm nói: " Đi! Đi chứ! Không phải đã đặt phòng rồi sao."

"Này, tối nay không phải là đi theo tôi sao?" Lương Loan vội vàng nói với Vương Minh, "Anh nói chuyện không thống nhất gì cả."

"Tôi không thể kéo dài thêm thời gian nữa, dù sao cậu nhóc này cũng là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi. Chuyện này tôi phải xử lý nhanh một chút, tôi không muốn phiền ông chủ tôi phải đích thân xử lý, lúc đó sẽ lớn chuyện." Vương Minh gọi người phục vụ mang lỗ chử lên, một phần lỗ chử lớn đã được bưng lên.

"Mời, bữa nay tôi trả."