Ba ngày tĩnh lặng
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
1
Trong phòng rất ấm áp, cho dù khí trời bên ngoài có giá lạnh cách mấy thì nơi đây vẫn khiến cho lòng bình lặng và tĩnh tại. Không hề bị sự lạnh giá đêm qua làm cho mệt mỏi.
Tiểu Lạt Ma biết Trương Khởi Linh còn chưa học xong, cậu ta nhìn thấy hắn mới sáng đã ra khỏi cửa như bình thường, đi tới trước mặt tảng đá ở trong sân, đẽo gọt nó mà không hề có mục đích gì, Thượng Sư nói, hình dạng cuối cùng của tảng đá này, chính là thứ tồn tại ở trong lòng của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh cần phải biết mình là ai, hắn cũng cần phải hiểu thật rõ, khái niệm của từ "Tưởng".
( Tưởng ở đây bao gồm cả mong muốn, nhớ nhung, hy vọng, suy nghĩ,... là cảm xúc của trái tim.)
Tiểu Lạt Ma cảm thấy rất kỳ lạ, hắn và những người khác hoàn toàn không giống nhau, những người khác từ khi sinh ra đều được thiên phú, biết được bản thân mình cần phải làm những gì, muốn cái gì, đây là một loại du͙© vọиɠ và động cơ. Thế nhưng cái người tên là Trương Khởi Linh này, dường như trời sinh đã không có cách nào hiểu rõ được hai điều này.
Nếu như ngươi không chủ động đi tới nói chuyện cùng với hắn, thì hắn có thể ngây người suốt cả ngày, sư huynh đồng môn của cậu đều nói Trương Khởi Linh giống như người gửi thư mà quên mất nơi cần phải gửi tới, nhưng mà Tiểu Lạt Ma không cho là như vậy, Tiểu Lạt Ma nghĩ, nếu như người gửi thư không biết nơi cần gửi, hắn sẽ giống như kiến bò trên chảo nóng, bởi vì ít ra họ còn phải tìm cách đem đồ vật đưa đến nơi cần gửi. Nhưng Trương Khởi Linh lại giống như Phật vậy, nếu như trong trời đất này không cần hắn, thì hắn sẽ ở nơi nào đó, ngay cả suy tính du͙© vọиɠ cũng không có.
Nhưng mà Thượng Sư lại nói hắn cũng không phải là Phật.
Trước có, sau này không có, mới là Phật, mà ngay từ khi còn nhỏ mà đã không có du͙© vọиɠ thì chính là tảng đá.
Trương Khởi Linh cần phải tìm được "Tưởng" của mình, vì thế Thượng Sư mới để cho hắn rèn luyện trước tảng đá trong sân kia mỗi ngày, chỉ cần trong nội tâm hắn có một tia "Tưởng" nào đó đủ để tảng đá kia có một hình dáng. Nó khi ấy thực sự sẽ rất có ý nghĩa.
Đã hơn một năm, tảng đá kia càng ngày càng nhỏ đi, chỉ có điều nó vẫn như cũ không hề có bất kỳ hình dạng nào hoàn chỉnh.
Cho nên Trương Khởi Linh vẫn như trước không thể đi gặp người phụ nữ ấy.
2
Khoảng thời gian người phụ nữ ấy ở trong chùa, so với Trương Khởi Linh thì bà ấy còn muốn rất nhiều rất nhiều, nghe nói là bà ấy chính là ở trong một đoá hải hoa dưới lớp băng, được đào ra ngoài. Người phụ nữ này cũng không phải là bị rơi xuống đó rồi bị nhốt chết, mà là được an táng trong một huyệt mộ đã đóng băng.
Bên trong núi Nam Gia Ba Ngói không chỉ có cái bóng kia, có một phiến Tàng hải hoa ở rất sâu trong tầng băng tuyết, nơi đó ẩn tàng rất nhiều bóng đen, nghe nói đó là lăng mộ của một bộ tộc, và cũng chỉ có ngôi miếu Lạt Ma này, mới biết nơi đó có tồn tại, vào năm cậu vừa được 16 tuổi, ngay vào ngày sinh nhật của mình, cậu được báo cho biết bí mật này, thế nhưng cậu chưa một lần được đi xem qua.
Chỉ tới tháng 7 hằng năm, bôn ba một tháng vào núi, mới có thể đi đến nơi đó. Những bóng đen này đều được chôn thật sâu bên dưới lớp băng, Thượng Sư ở trong chùa mỗi mười năm mới đều chỉ được vào đó một lần, để làm việc gì thì cậu cũng không biết. Con đường đi đến nơi ấy, chỉ những vị Thượng Sư có trí tuệ cao nhất mới có tư cách biết được.
Mười năm trước, Thượng Sư đi vào, rồi đem ra một thi thể bị đóng băng. Lúc đó cậu chỉ mới có sáu tuổi, rõ ràng cậu vẫn còn nhớ rõ, hình dáng của người phụ nữ kia. Cậu nghe được Thượng Sư cùng với đồng môn nói chuyện, người phụ nữ này, chưa chết, nhưng mà cũng không phải là còn sống.
Bà ấy được đặt ở trong một gian phòng, Tiểu Lạt Ma chỉ biết đó là một người phụ nữ xinh đẹp, làn da vô cùng trắng, không giống với màu da của người Tạng, bà nằm ở trên một lớp lông cừu được đưa vào gian phòng một cách cung kính, toàn bộ quá trình diễn ra bà ấy chỉ giống như đang ngủ, khẽ động mà cũng không hề nhúc nhích.
Còn gian phòng kia, từ đó về sau cũng không có ai đi vào nữa.
Mãi cho đến chín năm sau, Trương Khởi Linh đi tới ngôi chùa này, hắn miêu tả tướng mạo người phụ nữ kia.
Nhưng mà những Thượng Sư trong chùa cũng không để cho hắn gặp người phụ nữ kia.
Một trong những vị Thượng Sư liền bảo Trương Khởi Linh phải ở lại nơi này một năm: "Ngươi không khác gì một tảng đá, gặp hay không gặp, cũng đâu có gì khác nhau."
3
"Nếu anh đã tới nơi này, tìm người phụ nữ kia, vậy thì trong lòng anh chắc chắn là có nghĩ tới, vậy thì vì sao cho đến bây giờ cái gì anh cũng không khắc ra được vậy?" Lúc ấy Tiểu Lạt Ma còn trong khoá học có từng hỏi Trương Khởi Linh chuyện này vào giờ nghỉ trưa.
Trương Khởi Linh ngồi trong sân, đang tự mình đập một tảng đá tương đối lớn nằm giữa đống đá vụn. Không trả lời.
Tiểu Lạt Ma đã quen với phản ứng như vậy của hắn, tự động nói: "Anh là từ đâu tới, vì sao lại nảy sinh ra ý nghĩ muốn đi đến đây. Bắt đầu từ đâu mà anh lại nghĩ tới điều đó. Làm sao có thể nói anh là một tảng đá được chứ? Cách nghĩ của các Thượng Sư, thực sự không hiểu nổi."
Trương Khởi Linh nhìn cậu một chút, từ chối cho ý kiến.
Hắn ăn một miếng bánh bột thanh hoa, rồi đem đồ vật gói lại thật cẩn thận để qua một bên, lại bắt đầu tiếp tục gõ vào hòn đá.
Tiểu Lạt Ma tiếp tục nhìn hắn, cùng lúc đó một người mặc chiếc áo lam bào liền đi tới sau lưng cậu.
Người này là thợ mộc do Lạt Ma miếu mời đến, thợ mộc mặc lam bào này chính là người giỏi nhất, nhà bọn họ đã truyền tới đời thứ chín, nhưng tay nghề vẫn vô cùng hoàn hảo. Thợ mộc vỗ vỗ vai Tiểu Lạt Ma, bảo cậu không nên quấy rầy Trương Khởi Linh.
"Cậu ta là hoàn toàn không có mục đích gì mà đi tới đây, sau đó lại đột nhiên nhắc tới cái tên đó." Thợ mộc nói với Tiểu Lạt Ma: "Thậm chí cậu ta cũng không biết đó là một cái tên."
"Tại sao ngài lại đi đến ngôi miếu này. Trong miếu có chỗ nào bị hư hỏng sao? Hay là lại có đá tảng từ trên núi rớt xuống."
Người kia nhẹ giọng nói: "Thượng Sư cho gọi tôi tới, nghĩ ngơi rồi chỉnh sửa lại gian nhà ở phía sau, sà ngang và bếp lò."
"Gian nhà nào vậy?"
Thợ mộc nhìn Trương Khởi Linh một chút, Tiểu Lạt Ma lập tức hiểu ra. Cậu có chút nghi ngờ hỏi, "Cuối cùng Thượng Sư cũng thừa nhận là anh ấy đã có "Tưởng" rồi sao?"
Cậu nhìn thấy thứ mà Trương Khởi Linh khắc ra, là một hình dạng kỳ quái không hề có bất kỳ quy tắc gì, cái hình dáng này so với khi vừa mới bắt đầu vào một năm trước, hình như không có chút khác biệt nào.
Người kia chỉ chỉ lên mặt đất, dưới ánh mặt trời giữa trưa, Tiểu Lạt Ma thấy được cái bóng của khối đá kỳ quái mà Trương Khởi Linh điêu khắc ra, thế mà cái bóng lại có hình dáng của một người, giống như là Trương Khởi Linh đang ngồi ở trên tảng đá vậy. Nhất định là mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, hắn nhìn cái bóng của mình, sau đó dựa theo cái bóng mà bắt đầu tạc ra thứ quan trọng nhất.
Tiểu Lạt Ma nở nụ cười, từ trong nội tâm cậu nảy sinh một niềm vui nho nhỏ thay cho Trương Khởi Linh.
"Ngươi sửa Phật là sửa như thế nào vậy?" Thợ thủ công hình như lại có chút xúc động, hắn hỏi Tiểu Lạt Ma.
Tiểu Lạt Ma cười hắc hắc, không trả lời. Người kia lại tiếp tục nói: "Rất nhiều người đều nói, các cô gái ban đầu cũng không có tâm, cho nên cũng không có ai làm tổn thương được các nàng, thế là ác ma tạo ra con trai, một người con trai khôi ngô tuấn tú theo đuổi để làm cho các nàng có tâm, cho đến khi các nàng đã có tâm, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có thể làm thương tổn các nàng. Cho nên —— chúng ta làm cho một người có tâm, có lẽ là sẽ dễ dàng làm cho hắn tổn thương hơn đấy."
4
Đêm hôm đó, Trương Khởi Linh được đưa vào căn phòng đã phong bế mười năm trước, gặp được mẹ của mình.
Khi đó đối với hắn mà nói, tất cả vẫn như cũ có vẻ là đã bắt đầu quá vội vàng, mà còn làm cho hắn không có cách nào giải thích được.
Bạch Mã cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại, đem dược tính của Hoa tàng hải rút ra, nàng đã thực sự rất gần với cái chết, chỉ còn có ba ngày. Nhưng mà nàng đợi được ba ngày này, đã phải chờ trong thời gian quá lâu.
( Bạch Mã ở đây là đá Mã Não Trắng không phải nghĩa là Ngựa trắng)
Trương Khởi Linh cũng không lấy được bất kỳ tin tức nào từ miệng Bạch Mã.
Hắn thậm chí còn không nghe được mẹ mình gọi cho dù là từng tiếng một.
Hắn cũng không có cảm giác được, như những người khác đã từng nói, mẹ hắn sẽ mang đến cho hắn một mối liên hệ duy nhất trên thế giới này.
Thứ duy nhất mà hắn cảm giác được, là một thân thể đang chậm rãi khôi phục lại hô hấp, gương mặt tái nhợt kia chỉ phục hồi lại một chút huyết sắc, cũng ngay trong chớp mắt lại thay đổi trở nên băng lạnh.
Đây là tất cả, vẫn có vẻ đã bắt đầu quá vội vàng.
Bạch Mã biết tất cả chuyện này sao?
Như vậy là đã theo như giao ước của bà ấy, trong lúc an nghỉ sẽ tỉnh lại, bà ấy thực sự đã không còn bất kỳ cơ hội nào để mở mắt nữa. Thế nhưng bà biết, lúc này Lạt Ma sẽ theo như giao ước làm cho mình tỉnh lại, con trai của Bạch Mã nhất định sẽ ở bên cạnh bà.
Đó nhất định là một đứa trẻ sinh động, cảm giác được hỉ nộ ái ố trong cuộc sống này, bà có thể cảm giác được sự ấm áp của con trai mình. Hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, hắn thực sự đã tới.
Bạch Mã đã dùng hết tất cả các biện pháp, để mình có thể chờ đợi được ba ngày này, tuy rằng không đủ, hoàn toàn không đủ, nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy tất cả giai đoạn đứa trẻ này lớn lên, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt. Thế nhưng, ba ngày, sự yên tĩnh này, chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở trong ba ngày, đã là tất cả những gì bà có thể làm được.
Trương Khởi Linh cầm lấy tay của mẹ hắn, hắn không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy, hắn nghĩ đây là tất cả, nó vẫn còn quá mức hấp tấp.
Hắn cảm thấy một tình cảm mà hắn chưa từng trải qua, hắn cảm giác mình đang cầm lấy dấu vết cuối cùng của mình trên thế gian này, một tia nguyện ý cuối cùng của hắn đã trở lại.
Không có ai đi tới căn phòng này, không có bất kỳ âm thanh nào xung quanh nơi này.
Ba ngày vắng vẻ.
"Ngươi không thể là một tảng đá, bởi như vậy mẹ của ngươi, sẽ không – cảm giác được sự tồn tại của ngươi." Một năm trước, Thượng Sư đã nói với hắn rằng: "Ngươi phải học được ý nghĩa của từ "Tưởng", suy nghĩ nhớ nhung, mẹ của ngươi sẽ tặng cho ngươi một món quà duy nhất cũng là món quà sau cùng, đó là lấy lại cho ngươi trái tim đã bị những người đó che lấp."
5
Ba ngày sau, Trương Khởi Linh đi tới phía trước tảng đá kia, hắn theo thói quen cầm lấy đυ.c, bắt đầu đẽo gọt tảng đá.
Trước đây hắn không biết mình tạc thứ này, là vì cái gì.
Hắn tạc được vài cái, chợt phát hiện trong tay mình chính là cái đυ.c, hiểu được bản thân mình đang làm việc gì. Đồng thời cũng vào lúc này, trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ không thể ngăn lại, và cảm giác đó vẫn cứ thế tiếp tục tuôn trào mãi.
Giữa cơn tuyết lớn, hắn ngồi xuống, cuộn mình lại thành một đoàn.