Diệp Phàm tìm một cửa hàng đồ cổ, bỏ ra hai nghìn tệ mua một cây bút vẽ bùa, sau đó mua một trăm tờ giấy bùa với giá một trăm tệ một tờ, lại mua thêm hộp son, túi gấm, chu sa... tổng cộng hết hai vạn tệ.
Mua sắm dụng cụ vẽ bùa xong, Diệp Phàm lại đi mua một thang thuốc bắc giống như hôm qua để ngâm mình.
Vừa hấp thụ dược lực, Diệp Phàm vừa không khỏi lo lắng.
Linh khí ở thế giới này thật sự quá ít ỏi, tư chất của thân thể này hình như cũng không tốt lắm. Diệp Phàm thầm nghĩ, nếu như muốn dựa vào ngồi thiền để tu luyện, e rằng đến năm tám mươi tuổi, hắn cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba tầng bốn gì đó. Cho nên, không thể thiếu linh dược, mà muốn không thể thiếu linh dược thì phải nhanh chóng kiếm tiền.
Diệp Phàm cầm bút lên, vẽ vài lá bùa. Kiếp trước hắn cũng từng vẽ bùa, dù là loại bùa khó vẽ đến đâu, Diệp Phàm cũng đều vẽ được.
Tuy nhiên, linh phù muốn phát huy tác dụng thì cần phải có linh lực, Diệp Phàm tuy vẽ bùa không sai một nét nào, nhưng đều là phế phù.
Diệp Phàm cố gắng suốt hai ngày, cuối cùng cũng vẽ được sáu lá bùa. Tu vi của hắn quá thấp, mỗi lần vẽ bùa đều tiêu hao hết linh khí trong cơ thể.
Nhìn những lá bùa trước mặt, Diệp Phàm có một loại cảm giác tương lai tươi sáng vô hạn.
-------------------------------------------
Gầm cầu của tòa nhà Hồng Tinh, nơi đây vốn là địa bàn của các thầy bói, nhưng hôm nay, lại xuất hiện thêm một anh chàng mặc đồ thể thao. Bên cạnh gian hàng của anh chàng này còn có một cây kẹo hồ lô.
"Cậu em, cậu bán kẹo hồ lô à? Bán kẹo hồ lô thì phải đi đi lại lại, rao hàng chứ."
Diệp Phàm liếc nhìn ông thầy tự xưng là truyền nhân của Viên Thiên Cương bên cạnh, lắc đầu, nói: "Tôi không bán kẹo hồ lô."
"Vậy cậu là...?"
"Tôi bán bùa."
"Cậu bán bùa là chính, bán kẹo hồ lô là phụ chứ gì."
Diệp Phàm lắc đầu: "Không, kẹo hồ lô này tôi không bán, là tôi tự mua để ăn."
Viên đại sư nhìn Diệp Phàm, bất lực lắc đầu, thầm nghĩ: Một chàng trai tuấn tú như vậy mà lại là kẻ ngốc, thật đáng tiếc. Vừa ăn kẹo hồ lô, vừa bán thứ cao siêu như bùa chú, ai mà mua chứ!
Diệp Phàm sinh ra ở Bích Vân Tông, khi hắn chào đời, cha mẹ và ca ca đều đã có thể tích cốc.
Người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, những kẻ ham mê ăn uống luôn bị người đời khinh thường.
Từ khi còn nhỏ, Diệp Phàm đã theo cha mẹ dùng Tích Cốc Đan, hơn hai mươi năm, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon. Đến khi đến Trái Đất, chỉ một xiên kẹo hồ lô thôi cũng đủ khiến hắn thỏa mãn.
Diệp Phàm không hiểu được tâm trạng của Viên đại sư, chỉ có chút buồn bực, nói: "Sao chẳng có ai đến vậy?"
Viên đại sư thở dài: "Thời buổi này, buôn bán khó khăn lắm! Hở ra là bài trừ mê tín dị đoan, hơn nữa cạnh tranh cũng khốc liệt, nào là xem bói bằng sao, bài Tarot... đủ thứ trên đời, rất khó làm ăn!"
Diệp Phàm: "..."
-------------------------------------------
"Bùa này vẽ đẹp thật đấy!" Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới.
Cô gái đi tới thoạt nhìn là một người yêu thích huyền học, trên tay đeo một chuỗi tràng hạt, trên cổ đeo một miếng ngọc bội trừ tà.
"Bùa của cậu có mấy loại vậy?" Cô gái hỏi.
"Có hai loại, bùa bình an và bùa chữa bệnh." Diệp Phàm thầm nghĩ: Tu vi của hắn quá thấp, hiện tại chỉ có thể vẽ loại bùa đơn giản nhất, chờ sau khi tu vi cao hơn một chút, các loại bùa chú khác đều có thể vẽ được.
"Bùa bình an bao nhiêu tiền một lá?"
"Ba vạn." Diệp Phàm không chút do dự, buột miệng nói ra.
Trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ tức giận: "Thần kinh à, Uyển Uyển, chúng ta đi, đừng để ý đến tên này."
Cô gái lưu luyến nhìn gian hàng của Diệp Phàm một cái, rồi cùng người đàn ông bỏ đi.
"Cậu em, ba vạn một lá bùa?" Viên đại sư trợn mắt há mồm nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu: "Ừm, ba vạn một lá."
"Cậu thật đúng là dám ra giá nha?" Viên đại sư lắc đầu.
Diệp Phàm thản nhiên nói: "Ba vạn đã là rẻ lắm rồi."
Vì vẽ lá bùa này, hắn suýt chút nữa đã kiệt sức, mỗi lần vẽ bùa xong, hắn đều cảm thấy toàn thân rã rời, hắn vất vả như vậy, bán ba vạn chẳng phải là quá công bằng sao? Hắn là ai chứ? Là tiểu Thái Tử của Bích Vân Tông, là Bách Hiểu Sinh Tu Chân, một người cao quý như hắn, bán một lá bùa ba vạn, rất đắt sao? Đám phàm phu tục tử các người đúng là có mắt như mù.
Diệp Phàm ngồi ở gầm cầu cả buổi chiều, gặp được bốn người đến hỏi giá.
Hai người là cặp đôi lúc nãy, sau khi hỏi xong thì mắng hắn là thần kinh.
Một người là một cụ ông, sau khi hỏi xong thì nghiêm túc giáo huấn hắn một trận: "Nhóc con, làm người phải thật thà một chút, lừa đảo người khác không phải là chính đạo." Cụ ông nói xong liền bỏ đi, vừa đi vừa cảm thán đạo đức suy đồi, lòng người hiểm ác.
Người thứ tư là một thanh niên, nói với hắn chủng loại bùa chú hắn bán quá ít, quá đơn điệu, cậu ta có nguồn hàng ổn định, giá cả phải chăng, có thể cung cấp cho hắn.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng nghênh đón vị khách thứ năm, thứ sáu, là một tiểu Shota và một tiểu Loli.
Diệp Phàm liếc nhìn tiểu Shota, thầm nghĩ: Nhỏ như vậy đã biết tán gái rồi, toàn học thứ không tốt.
------------------------------
*Hồ lô đường: (dù ai cũng biết rồi nhưng tui vẫn muốn tự thỏa mãn tâm hồn ăn uống một chút (º﹃º))