Chương 32: Biến giả thành thật......
Như đã hứa đây là chap còn lại trong ngày hôm nay- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cậu chạy tới phía sau gốc cây dựa người vào cây thở hổn hển ló đầu ra nhìn xem hắn có đuổi theo không nhìn nhìn một hồi thì thấy hắn đang chạy tới phía này liền trốn sau phía cây nén cười.
Hắn chạy tới vườn hoa hồng xanh thì không thấy cậu nữa hắn biết cậu đang trốn đâu đó ở đây nên không gấp từng bước đi vào giữa vườn hoa. Bỗng hắn thấy vạt áo màu xanh sau gốc cây cong môi cười rồi đi tới đó trong im lặng.
Cậu ngay cả chuyển động nhẹ cũng không dám đứng yên bất động. Hắn nhìn phía sau gốc cây liền tìm thấy bảo bối của mình môi mỏng cong lên ôm cậu từ phía sau thì thầm vào tai cậu "Bảo bối tìm được em rồi"
Cậu giật bắn người khi bị hắn ôm lại
Hắn ôm cậu lại một lần nữa hôn ngấu nghiến môi cậu vừa hôn vừa ôm cậu đi vào nhà. Phong Khiết lại một lần nữa nhìn thấy cảnh này, lần này còn có Vương Hàn và Vương Nhạt nhìn thấy, Vương Nhạt cười đắc ý lấy điện thoại chụp lại cảnh này.
Cậu thoáng nhìn thấy ba người kia liền đỏ mặt đánh vào người hắn muốn hắn bỏ ra nhưng hắn không ngừng hôn chỉ trừng mắt nhìn ba cái bóng đèn kia. Ba người kia hiểu ý liền co giò chạy mất.
Hắn hôn cậu xong ôm cậu ngồi ở phòng khách xem tivi, cậu tức giận nên ngồi cách xa hắn hai tay ôm chặt con cua bự bằng bông không thèm nhìn hắn.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy một con cua bông lại có thể ngứa mắt đến vậy, hắn hơi tức giận chỉ muốn giựt phắt con cua bông ra khỏi người cậu.
Hắn nhích tới gần cậu, cậu cảnh giác liền nhích người ra xa. Hắn hơi tức giận liền ôm cậu lại. Cậu vùng vẫy nói "Anh mau bỏ ra"
"Không"- hắn nghiêm túc nói còn lấy tay giựt con cua bông ném ra chỗ khác nói "Em chỉ được ôm tôi"
Cậu giựt giựt khóe miệng cậu thật hết chịu nổi người đàn ông bá đạo này liền mắng "Anh có thôi đi không"
"Nếu em chỉ ôm tôi"- hắn ra điều kiện
"Thà ôm con cua bông còn hơn ôm anh"- cậu lầu bầu nói (Au: thiệt sao *mặt gian*)
"Em nói cái gì"- hắn dù nghe nhưng vẫn hỏi lại
"Không...không có gì"- cậu cười cười nói
Hắn cũng không tra hỏi cậu nữa ôm cậu một cách thản nhiên, cậu cũng mặc cho hắn ôm dù biết hắn đang chiếm tiện nghi của mình. Ở phía xa xa có ba cái đầu đang thò ra sau bức tường theo dõi tình hình trước mặt mỉm cười vui vẻ.
Hắn và cậu đang ngồi xem tivi thì điện thoại hắn có tin nhắn tới "Lão đại nhóm người của Lăng bang lại gây rối trong tổ chức Ảnh"
Hắn nhíu mày không nói chỉ nhìn tin nhắn một lúc rồi để điện thoại xuống, hắn đút cho cậu một miếng quýt cậu ngoan ngoãn há miệng.
"Tôi có việc một lúc liền về với em"- hắn nói
"Không cần"- cậu bĩu môi nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình.
Hắn không tức giận chỉ hôn vào má cậu rồi rời đi.
Vừa ra khỏi Nguyệt thự liền có người chờ sẵn mở cửa xe cho hắn bước vào, hắn mặt lạnh lùng bước vào xe, trong xe Vương Hàn đã vào trước chờ hắn nhìn thấy hắn nhếch mép cười.
Chiếc Roll Royce màu đen di chuyển, hắn không biết khi chiếc xe rời đi cậu đã luôn nhìn theo chiếc xe ánh mắt hiện lên tia cô đơn cậu mấp máy môi "Hãy về sớm..."
Tổ chức Ảnh
Bước xuống xe thì thấy trên đất có vài vũng máu, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, vỏ đạn rơi vươn vãi khắp nơi cho thấy đã diễn ra một trận đấu súng tại đây. Hắn hơi nhíu mày bước vào trong tòa nhà chính.
Khắp hành lang có vài người bị thương đang được sơ cứu khi thấy hắn liền cúi đầu chào hắn cũng chào lại rồi đi nhanh về phía căn phòng cuối hành lang phía tây.
Cánh cửa mở ra bên trong đã xuất hiện bốn người Lãnh Dực, Vương Phong, Lãnh Ưu và Lưu Chí Hoành. Hắn đưa mắt nhìn bốn người rồi đi về cái ghế dành cho mình.
Chí Hoành báo cáo với hắn "Lão đại, Lý Bá gửi cho ngài một thông điệp" nói xong liền đưa tờ giấy có thông điệp cho hắn.
Hắn mở tờ giấy chỉ thấy một hai chữ "Vương Nguyên" làm cho hắn liền tức giận, Vương Hàn thắc mắc cướp tờ giấy từ tay hắn nhìn hai nhìn thấy hai từ này cũng tức giận vò nát tờ giấy mắng "Khốn khϊếp, dám đυ.ng tới em tôi"
Vương Hàn nói "Tại sao tên đó lại biết thân phận của tiểu Nguyên"
Hắn lạnh lùng nói "Không cần biết, dù thế nào em ấy chỉ có thể là người của Vương Tuấn Khải tôi"
Vương Hàn nghe hắn nói vậy cũng hài lòng nhếch mép cười "Đúng vậy nó là em trai bảo bối của tôi không ai được động vào"
Nguyệt thự
Cậu ngồi trong nhà buồn chán không có gì làm liền lôi kéo Vương Nhạt đi dạo phố. Hai người đi dạo trên những con phố mua đủ thứ. Bất giác hai người đi vào một cửa tiệm trang sức do Vương Nhạt muốn mua một cái vòng tay, cậu đi lòng vòng trong cửa hàng, bất giác nhìn thấy một chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá rất đơn giản nhưng lại rất đẹp cậu đứng nhìn nó rồi bảo nhân viên lấy ra cho cậu.
Bỗng một giọng nữ vang lên "Tôi muốn mua nó"
Cậu hơi giật mình quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, tóc dài ngang vai, mặc chiếc váy màu hồng chân mang giày cao gót đi tới phía cậu. Cậu cảm thấy người này rất quen nhưng không biết đã từng gặp ở đâu.
Người phụ nữ này chính là Trương Lệ cô ta không ngờ khi đang đi mua sắm lại có thể gặp được cậu ở đây cảm giác muốn dạy cho cậu một bài học.
Cô ta mỉm cười đi tới nói với nhân viên "Tôi muốn mua cái này" nói xong chỉ vào vòng tay cậu đang cầm.
Cô nhân viên hơi khó xử nói "Thưa quý khách cậu ấy là người đến trước quý khách có thể chọn nhiều cái khác..."
Trương Lệ không cam lòng nói "Tôi muốn cái này"
Cậu không muốn tranh giành với phụ nữ liền nói "Tôi nhường cho cô ấy" nói xong rời đi.
Trương Lệ không buông tha cho cậu nắm tay cậu lại móng tay của cô ta đâm mạnh vào tay cậu làm cậu hơi đau nhíu mày quay đầu hỏi "Cô muốn gì"
Trương Lệ mỉm cười nói "Cậu là người đang sống cùng với Vương Tuấn Khải"
Cậu hơi kinh ngạc khi cô ta biết những chuyện này trả lời "Đúng vậy"
Trương Lệ "Tôi có thể nói chuyện với cậu chút không"
Cậu hơi do dự nhưng cũng gật đầu đồng ý, hai người tới tiệm cà phê gần đó nói chuyện.
Trương lệ tỏ ra dịu dàng hỏi "Tuấn Khải anh ấy vẫn tốt chứ"
Cậu thắc mắc hỏi "Tại sao cô lại hỏi vậy"
Cô ta vờ cười nói "Tôi là người yêu cũ của anh ấy"
Cậu nghe tin này hơi chấn động tay cầm tách cà phê càng chặt hơn cố giữ bình tĩnh nói "Tại sao cô lại hỏi tôi về anh ấy"
"Vì cậu đang ở chung với anh ấy, nói thật tôi và anh ấy vẫn còn yêu nhau nhưng vì hiểu lầm nên hai người chia tay" Trương Lệ biến giả thành thật nói với cậu.
Cậu lúc này mặt đã biến sắc không biết phải nói gì tay cầm chặt tách cà phê trong tay, Trương Lệ nhếch mép cười khi thấy cậu như vậy cô ta đứng dậy mỉm cười nói "Xin lỗi tôi có việc phải đi trước"
Cậu ngồi thơ thẫn một mình trong quán cà phê, bây giờ tâm trạng của cậu đang rối loạn, tim cậu thắt lại khi nghe những lời nói của cô gái kia.
End chap 32