Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 28

Chương 28: Vô thức gọi tên hắn......
Giọng hắn mười phần lạnh lùng lên tiếng trong bóng tối đôi mắt nâu thẳm hằn lên những tia máu nhìn về phía cậu. Vương Nhạt vùng vẫy thoát ra chạy về phía anh trai mình khóc nức nở "Anh...".

Hắn ôm em gái vào lòng an ủi rồi cho người đưa Vương Nhạt vào xe. Những tên kia thấy một người đã trốn thoát tức giận hét về phía hắn "Khốn khϊếp mày là thằng nào".

Hắn nhếch mép cười không lên tiếng càng làm cho những tên kia càng tức giận hơn. Nhóm người xông về phía hắn, hắn chỉ đứng im bất động vẫn nhếch mép cười khinh thường.

Khi nhóm người kia chỉ cách hắn 5 bước chân thì hai tên vệ sĩ đằng sau đã rút súng nhắm về phía đám người kia, đám người kia liền dừng bước run rẫy nhìn hai miệng súng lạnh lẽo nhắm về phía mình nhưng chúng không bỏ chạy một tên lùi về phía cậu lôi cậu đứng lên rút ra một con dao kề vào cổ cậu hét lớn "Không được bắn nếu không tao sẽ gϊếŧ nó" mà cậu thì không còn ý thức hai mắt chỉ nhìn về phía hắn.

Hai người nhìn nhau không gian trở nên im lặng, cậu mấp máy môi "Đừng lo cho tôi, mau rời khỏi đây......"

Hắn vẫn đứng tại đó nhìn cậu, tức giận khi cậu bảo hắn rời khỏi đây mà bỏ lại cậu. Hai tên vệ sĩ đứng sau băn khoăn có nên bắn hay không nên chỉ biết chờ lệnh của hắn.

Một lúc sau hắn đưa mắt nhìn về tên đang kề dao vào cổ cậu nhếch mép cười "Bắt sống" sau lời nói của hắn liền có một viên đạn bay thẳng vào tên đang bắt cậu làm con tin, những tên đứng bên cạnh run rẫy không ngừng nhưng chưa kịp lên tiếng thì những viên đạn khác bay tới ghim thẳng vào những tên còn lại.

Con dao trên cổ cậu rớt xuống cậu cũng ngã xuống đất, hắn bước vội tới phía cậu ôm cậu vào lòng. L*иg ngực ấm áp của hắn bao quanh cậu làm cậu an tĩnh nhắm mắt.

Ngồi trong xe hắn ôm cậu trong lòng mình mà Vương Nhạt ngồi đối diện cũng đã bình tĩnh lại lo lắng nhìn cậu đang bất tỉnh trên người quần áo gần như bị xé rách hết.

Cậu bất giác cau mày rùng mình vì lạnh hắn liền ôm cậu chặt hơn dịu dàng hôn lên trán cậu, cậu lại an tĩnh ngủ tiếp.

"Anh thích cậu ấy?"- Vương Nhạt hỏi

Hắn không nói gì chỉ nhìn cậu cười cưng chiều thay cho câu trả lời, Vương Nhạt cũng cười "Em không phản đối em rất thích cậu ấy"

Hắn đưa mắt nhìn em gái mình nói "Rất tốt"

Không gian ở trong xe lại trở nên yên tĩnh ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn cậu, còn Vương Nhạt thì nhìn hai người mỉm cười.

Nguyệt thự

Vương Hàn đã chờ sẵn ở cửa thấy cậu được hắn ôm vào nhà có chút lo lắng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn không nói ôm cậu đi về phía phòng mình, Vương Nhạt trả lời thay "Tụi em bị một đám người quấy rối, Nguyên Nguyên cậu ấy vì bảo vệ cho em nên chỉ chút nữa thôi cậu ấy bị cưỡиɠ ɧϊếp...." Vương Nhạt ngưng một lát nói tiếp "Nhưng anh trai đã tới cứu nên không có chuyện gì"

Vương Hàn nghe vậy liền đau lòng nghĩ tới ba mẹ ở Anh mà biết chuyện này sẽ khóc rất nhiều nên chỉ gật đầu rồi an ủi Vương Nhạt.

Ôm cậu vào phòng đặt cậu nằm trên giường hắn gọi điện thoại cho Phong Khiết

"Trở về Nguyệt thự trong 1 tiếng nữa"- hắn ra lệnh

"Vâng"- Phong Khiết khóc không ra nước mắt lão đại làm sao lại bắt anh trở về trong 1 giờ được chứ, nói thì nói vậy nhưng Phong Khiết cấp tốc ra xe nhấn chân ga hết tốc lực chạy về Nguyệt thự và đêm đó trên đường lớn đã có một chiếc xe chạy như tên lửa không quan tâm đèn giao thông là cái gì một đường chạy thẳng tới Nguyệt thự.

Hắn ngồi bên giường nhìn cậu, đứng dậy đi đến bên tủ lấy một bộ quần áo thay cho cậu rồi đắp chăn cho cậu. Tay hắn ấm áp chạm vào má cậu làm cậu đang ngủ cảm thấy rất ấm áp. Cậu khẽ dụi dụi má vào tay hắn, hành động này của cậu làm hắn bất ngờ và cong môi cười.

Hắn đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi rời khỏi phòng. Hắn xuống lầu thì thấy Vương Hàn đang ngồi đó. Hắn đi tới ngồi đối diện với Vương Hàn.

"Em ấy sao rồi"- Vương Hàn hỏi

"Đã ngủ"- hắn nói

Vương Hàn thở dài gật đầu rồi đi về phòng mình. Hắn vẫn ngồi đó nhớ lại cảnh tượng cậu một chút nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp càng thêm tức giận với những tên kia.

"Người đâu"- hắn lớn tiếng gọi

"Lão đại"- một tên vệ sĩ xuất hiện

"Những tên lúc nãy đâu"- hắn hỏi

"Hai trong số sáu tên đã chết còn những tên kia do không bắn vào chỗ nguy hiểm nên chỉ bị thương đã đưa về khu Devil của tổ chức Ảnh rồi ạ"- người vệ sĩ báo cáo

"Cứ để bọn chúng ở đó tự tay tôi sẽ xử lý"- hắn lạnh lùng nói

"Vâng"- người vệ sĩ nói xong rời đi.

Lúc này "AAAA...không...không...đừng đυ.ng vào tôi...cứu tôi...không..." tiếng hét của cậu vang vọng khắp Nguyệt thự, hắn thoát khỏi suy nghĩ đi nhanh về phòng.

Mở cửa bước vào thì thấy cậu đã tỉnh dậy thu người ngồi sát mép tường khóc nức nở.

Khi thấy cửa phòng mở ra cậu thấy một người đàn ông bước vào tưởng là đám người kia cậu liền run rẫy hét lớn "Không...không...đừng tới gần tôi..."

Hắn thấy cậu hoảng sợ vậy trái tim càng đau hơn nhanh chóng đi về phía cậu ôm lấy cậu mặc cho cậu giãy giụa muốn thoát ra.

Vương Nhạt và Vương Hàn nghe thấy tiếng hét của cậu liền lập tức chạy sang thì thấy hắn đang ôm cậu. Cậu đã bình tĩnh hơn một chút nhưng thấy Vương Nhạt và Vương Hàn bước vào cậu lại sợ hãi hét lên. Vương Nhạt và Vương Hàn kinh ngạc khi thấy cậu sợ như vậy.

Hắn ôm cậu càng chặt hơn quay đầu nói với hai người kia "Mọi người ra ngoài trước đi"

Hai người kia dù rất muốn ở lại nhưng thấy cậu sợ như vậy nên đành rời khỏi, Vương Nhạt thấy cậu sợ như vậy rất đau lòng nhưng cũng phải rời đi.

Khi cửa phòng khép lại cậu mới bình tĩnh một chút không còn la hét nữa. Hắn ôm chặt cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói "Ngoan, đừng sợ không ai làm hại em hết"

Cậu đưa mắt nhìn gương mặt hắn lúc này mới biết người trước mặt là ai, cậu yếu đuối gọi tên hắn "Khải"

"Tôi đây"- hắn mỉm cười nhìn cậu

"Khải...Khải...Khải..."- cậu vô thức gọi tên hắn, cậu cảm nhận được an toàn từ hắn nên cũng vòng tay ôm hắn.

Một lúc sau cậu ngủ thϊếp đi trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường ôm cậu vào lòng.

Phong Khiết vừa tới Nguyệt thự vội đi vào hỏi ông quản gia "Lão đại đâu?"

Ông quản gia trả lời "Hiện tại ngài ấy không thể gặp cậu" nói xong ông quản gia rời đi

Phong Khiết uất ức hét trong lòng "Lão đại sao ngài có thể làm vậy với tôi, bây giờ là nửa đêm đó...aaaa" (Au: tội chưa)

End chap 28