Chương 11: Trúng đạn......
Au đã trở lạiKhải: vậy là ngày nghỉ của tụi này đã kết thúc, bà xã anh không muốn *ôm Nguyên*
Tỷ: Hoành nhi anh cũng vậy *làm nũng*
Nguyên+Hoành: cút
Au: cho chừa *cười khinh thường*
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiệm bánh từ lúc mở cửa cho đến giờ vẫn đông khách làm cho cậu làm việc muốn quên cả thở. Tiệm đông khách làm cho ông chủ hết sức vui sướиɠ vì tháng này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cậu chạy đông chạy tây phục vụ khách.
Đa số khách trong tiệm là nữ, vài nữ sinh rất thích cậu nên nhiều lần làm quen xin số điện thoại của cậu, cậu chỉ biết cười từ chối cho họ số làm cho họ thất vọng.
"Vương Nguyên, mang bánh đến bàn số 4"- ông chủ nói
"Vâng"- cậu trả lời rồi bê thức ăn đến cho khách.
"Ring ring" chuông cửa vang lên một khách hàng bước vào, cậu theo thói quen cuối chào "Xin chào quý khách" nở một nụ cười chuyên nghiệp nhưng khi nhìn thấy người trước mặt nụ cười trở nên gượng gạo, cậu nghĩ thầm "Tại sao hắn lại ở đây" nhưng không nói nhìn hắn.
Hắn nhìn cậu rồi chọn một bàn ngồi xuống cậu đi theo hỏi hắn "Quý khách muốn dùng gì?". Hắn liếc nhìn tờ thực đơn nói "Cho tôi một tách cà phê", cậu gật đầu ghi chép nói "Xin quý khách chờ một lát" nói xong chạy đi phục vụ bàn khác.
Hắn im lặng ngồi đó đưa mắt nhìn cậu đang chạy đông chạy tây rất vất vả, hắn nhìn chằm chằm cậu. Cậu dù đang làm việc nhưng cứ có cảm giác một ánh mắt nhìn cậu như muốn xuyên thủng người cậu, bỗng tiếng ông chủ lên tiếng kéo cậu về thực tại "Vương Nguyên, mang cái này lên cho khách bàn số 10", cậu chạy lại bê tách cà phê đưa tới bàn cho hắn, hắn nói "Cảm ơn" rồi bắt đầu uống.
9h khách bắt đầu vắng, thấy đã không còn khách ông chủ cho mọi người nghỉ. Cậu thay đồng phục ra về, bước ra cửa thấy hắn đứng cạnh xe hút thuốc, cậu ngạc nhiên khi hắn ở đó.
Hắn như có thần giao cách cảm với cậu quay đầu lại liền nhìn thấy cậu đang nhìn mình, hắn dập điếu thuốc đi về phía cậu, cật giọng âm trầm nói "Em không định về sao", cậu như được tỉnh lại nói "Bây giờ tôi về" nói xong quay người đi nhưng lại bị hắn bắt lấy cánh tay kéo về, do lực mạnh làm cậu ngã thẳng vào lòng ngực hắn, hắn thì thầm "Tôi đưa em về" cậu muốn từ chối nhưng chưa nói thì hắn nói lớn "Cẩn thận" chỉ trong 3s hắn ôm cậu xoay người lại và "ĐOÀNG" một tiếng sung vang lên tim cậu như ngưng đập. Hắn bị bắn vào vai trái khẽ nhíu mày rồi ôm cậu nhanh chóng đi vào xe, nhấn chân ga phóng về phía trước.
Khi xe chạy một lúc cậu mới hoàn hồn lại tim đập liên hồi nhìn về phía hắn thì thấy hắn bị thương, lo lắng hỏi "Anh bị thương rồi chúng ta đến bệnh viện nhanh", hắn lắc đầu "Không cần, chúng ta sẽ về nhà tôi" nói xong lấy điện thoại gọi đầu dây bên kia vừa bắt máy hắn liền nói "Cho cậu 10' đến Nguyệt thự" nói xong cúp máy. Cậu thắc mắc hỏi "Nguyệt thự là ở đâu" hắn cười nói "Nơi em từng ở". Cậu lúc này mới biết sẽ ở đâu. Hai người im lặng trong xe.
Về tới Nguyệt thự, cậu đỡ hắn vào nhà vừa để hắn nằm xuống giường thì chuông cửa vang lên cậu nói "Để tôi đi mở cửa" hắn không nói gì.
Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông anh tuấn bước vào hỏi cậu "Vương Tuấn Khải đang ở đâu" cậu chỉ tay về phía phòng trên lầu người đàn ông đi lên lầu cậu cũng đi theo.
Lúc sau mới biết người này là bác sĩ khám cho hắn nên cậu cũng yên tâm. Khám xong vị bác sĩ nói với hắn "Ngài cần nghỉ ngơi vài ngày" hắn gật đầu nói "Tôi biết rồi, cậu có thể về" người kia nghe vậy đứng lên chào hắn rời đi, đi ngang cậu người kia chào cậu cũng chào lại rồi rời đi.
Lúc này cậu tiến vào phòng đi về phía hắn lo lắng hỏi "Anh có sao không? Người kia là ai?", hắn trả lời câu hỏi của cậu "Tôi không sao, người vừa nãy là Phong Khiết cũng là cấp dưới của tôi. Cậu gật đầu nói "Được rồi anh nghỉ ngơi đi, tôi về không làm phiền anh" nói xong định rời đi lại một lần nữa bị hắn giữ lấy ôm vào lòng, hắn nói "Trễ rồi, tối nay em ở đây", cậu không từ chối được vì cũng tại cậu hắn mới bị vậy nên đành gật đầu đồng ý ở lại.
Hắn để cậu nằm cạnh rồi ôm cậu ngủ, cậu do hôm nay làm mệt nên cũng tùy ý hắn muốn làm gì chỉ dựa vào lòng hắn ngủ nhưng cũng cẩn thận không chạm đến vết thương của hắn.
End chap 11