Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 7

Chương 7: Cái USB
Nghe thấy Vương Tuấn Khải không do dự đồng ý kết hôn thì Hồ Điệp vô cùng vui vẻ và muốn báo ngay cho Trương Lam biết để cùng cô thu xếp cho hôn lễ nên đã hẹn Trương Lam đến nhà.

Hiện tại cô mang thai chỉ hơn 2 tháng nên không thể tham gia hoạt động nghệ thuật cũng như tùy ý đi ra ngoài vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé và một phần cũng là vì muốn tránh mặt Trịnh Khải. Mối quan hệ giữa cô và hắn không thể để người thứ 3 biết được.

Trịnh Khải là nam chính đóng chung phim với cô cách đây 3 năm trước. Bề ngoài điển trai lại biết cách tán tỉnh lẫn chiều chuộng phái đẹp cho nên Hồ Điệp rất nhanh đã siêu lòng biến phim giả thành tình thật.

Lúc đầu cô cũng thấy có lỗi với Vương Tuấn Khải và muốn chia tay với hắn. Nhưng nói đi thì phải nói lại, kỹ thuật giường chiếu của Trịnh Khải tốt trăm lần Vương Tuấn Khải. Mỗi lần muốn chấm dứt tình cảm thì hắn lại kéo cô lên giường triền miên khiến cô không tài nào dứt ra được.

Nghe thấy chuông cửa thì Hồ Điệp rất nhanh bước ra mở. Nhưng người đứng trước mặt cô không phải Trương Lam mà lại là Trịnh Khải.

Sợ đám săn ảnh chụp được nên cô liền kéo hắn vào nhà và hỏi:"Anh điên à? Chẳng phải đã nói giai đoạn này không được đến đây hay sao?"

Hắn không đáp lời mà áp cô lên cửa hung hăng hôn môi hồi lâu:"Nhớ em... bảo bối"

Cô vội đẩy hắn ra:"Em sắp kết hôn. Nếu để người khác nhìn thấy chúng ta thì em biết ăn nói với Tuấn Khải thế nào?"

Hắn không nói gì và chỉ nhìn cô bằng ánh mắt du͙© vọиɠ. Cả hai lén lút qua lại với nhau cũng đã 3 năm nên tức nhiên hiểu rõ tính khí của đối phương.

Hồ Điệp thở dài rồi đưa tay ôm lấy cổ hắn:"Chúng ta lên phòng"

Trịnh Khải nở một nụ cười hài lòng rồi bế thẳng người phụ nữ của hắn đi thẳng lên phòng ngủ.

Về phía Trương Lam thì từ khi biết được quan hệ của Hồ Điệp và Trịnh Khải thì cô vẫn cố tình im lặng như chưa hề biết gì.

Trước mặt Hồ Điệp vẫn luôn tỏ vẻ thân thiết như trước nhưng bên trong nội tâm vô cùng buồn bực và luôn chờ cơ hội thích hợp để vạch mặt người bạn thân của mình.

Tra chìa khóa vào mở cửa bước vào nhà nhưng không thấy Hồ Điệp ở đâu. Chẳng phải hẹn mình đến bàn việc quan trọng hay sao? Sao lại không có ở nhà?

Trương Lam nhíu mày định gọi điện cho Hồ Điệp thì lại nghe thấy tiếng nói rất nhỏ phát ra từ trên lầu. Ngay lập tức Trương Lam lại nhớ đến lần trước tận mắt thấy Hồ Điệp nɠɵạı ŧìиɧ. Không lẽ lần này cũng như vậy?

Bước những bước thật khẽ đi về phía phòng ngủ và quả nhiên cửa phòng chỉ khép hờ mà không có đóng hẳn.

Trương Lam cười khinh rồi thầm mỉa mai trong lòng:"Lần nào cũng gấp đến độ không kịp khóa cửa phòng hay sao?"

Vẫn như lần trước, Trương Lam tiếp tục dùng điện thoại quay lại cảnh hai người đang triền miên trên giường để làm chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ lần hai của Hồ Điệp.

Sau một hồi lâm trận thì Trịnh Khải cũng buông tha cho Hồ Điệp.

Cô trách móc:"Anh thật không biết kiềm chế. Cứ như hổ đói"

Trịnh Khải cười nói:"Bảo bối! Chẳng phải em cũng sung sướиɠ đến rêи ɾỉ không ngừng hay sao?"

Cô hừ lạnh:"Anh còn dám nói. Làm mạnh như vậy không biết em đang mang thai hay sao?"

Trịnh Khải đáp:"Yên tâm. Nó cũng là con anh. Anh tất nhiên biết kiềm chế. Không thì em còn sức để lên tiếng hay sao?"

Cô liếc nhìn đối phương:"Đồ đại sắc lang"

Đối phương cười cười:"Nhưng chỉ có đại sắc lang này mới thỏa mãn được em. Bằng không thì sao có thể ở bên em suốt 3 năm nay. Tính ra anh vẫn là người chịu nhiều thiệt thòi"

Cô bĩu môi:"Thiệt thòi cái quỷ nhà anh đấy. Sau này không được tùy tiện đến đây nữa. Tuấn Khải đã đồng ý kết hôn nên sẽ thường xuyên có người lui tới đây để bàn về chuyện hôn lễ"

Trịnh Khải cười nham hiểm:"Vương tổng thật là người trượng nghĩa nha. Nhưng có mơ anh ta cũng không ngờ đứa bé này lại là con anh"

Hồ Điệp nhíu mày:"Anh bớt nói lại đi"

Hắn đắc ý:"Sao lại không thể nói? Sự thật là như vậy mà. Anh ta trên thương trường thì lợi hại nhưng trên giường thì...chỉ là một tên ăn hại mà thôi"

Thấy đối phương cười lớn thì cô cũng mỉm cười:"Đồ xấu xa..."

Hắn lại nói:"Chính vì xấu xa nên mới làm em thích đến chết đi sống lại không phải sao? Vương Tuấn Khải có thể làm em thỏa mãn được như anh không hả? Nếu có thì em đã không tìm tới anh"

Hồ Điệp nhớ tới khoảnh khắc cứng ngắt khi cùng anh lăn giường thì chân mày nhíu lại:"Anh ta...như máy móc vậy. Lần nào em cũng tự mình lột sạch còn chủ động dâng mình. Bằng không thì...chắc anh ấy sẽ vẫn thủ thân như ngọc"

Trịnh Khải nâng cằm cô lên:"Quả nhiên chỉ có anh mới thỏa mãn được em. Anh xem như vừa được 3 món lợi. Vừa có thể ăn sạch vợ anh ta còn bắt anh ta nuôi con cho anh. Sau này thì Vương Thị sẽ đổi thành Trịnh thị rồi. Ha ha ha..."

Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa xoa cái bụng còn phẳng lì của Hồ Điệp rồi lại không nhịn được, bàn tay bắt đầu di chuyển lung tung. Thế là cả hai lại tiếp tục triền miên trên giường mà không hề hay biết toàn bộ hành động cũng như những lời nói vừa rồi đã bị Trương Lam ghi lại tất cả.

Trương Lam cất điện thoại cẩn thận rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà vì đoạn đối thoại vừa rồi thật khiến cô khϊếp sợ.

Cô cứ nghĩ Hồ Điệp đơn giản chỉ là cắm sừng Vương Tuấn Khải mà thôi, cả hai chỉ đơn giản là một đôi gian phu da^ʍ phụ thích vụиɠ ŧяộʍ, không ngờ đằng sau gian tình kia là một kế hoạch chiếm đoạt cả Vương thị.

Trở về nhà thì Trương Lam lập tức sao chép toàn bộ đoạn video hội thoại đó vào cùng cái USB mà lần trước cô đã chuẩn bị. Lần này nhất định phải giao cho Vương Tuấn Khải làm bằng chứng. Hay nói đúng hơn là quà tân hôn chứ nhỉ?

Nghĩ tới đây thì khóe môi Trương Lam khẽ cong, không hề che giấu sự đắc ý trong ánh mắt.

Trịnh Khải sau khi ăn sạch người tình thì cũng chịu rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng thì chân giẫm phải một cái bông tai bằng ngọc trai. Nghĩ nó là của Hồ Điệp đánh rơi nên hắn đem vào đưa lại cho cô:"Bảo bối! Bông tai của em rơi nè

Hồ Điệp nhìn sơ qua thì đáp:"Không phải của em"

Cô vừa dứt lời thì cả hai nhìn nhau và bắt đầu lo lắng

Trịnh Khải hỏi:"Ai có thể vào nhà em?"

Cô đáp:"Sáng nay em có hẹn Trương Lam đến đây. Lúc ra mở cửa cho anh em cứ nghĩ là cô ấy tới. Nào ngờ lại là anh"

Hắn nhíu mày:"Cô ta đã nghe chuyện của chúng ta?"

Cô lo lắng:"Khải. Làm sao bây giờ?"

Ánh mắt hắn bỗng sắc bén, lạnh giọng:"Chỉ có người chết mới không biết nói"

Hồ Điệp nghe xong hoảng sợ:"Sao? Anh muốn...gϊếŧ...người"

Hăn nói:"Cô ta không chết thì chúng ta chết. Nếu Vương Tuấn Khải biết chuyện này thì em nghĩ sẽ hắn sẽ tha cho chúng ta sao?"

Hồ Điệp mím môi:"Khải à. Cô ấy là bạn thân của em. Để em nói chuyện với cô ấy đã. Chúng ta cho cô ấy nhiều lợi ích một chút thì cô ấy nhất định sẽ không nói ra. Huống hồ còn chưa xác định được chiếc bông tai này là rơi khi nào"

Hắn nghĩ lời cô nói cũng đúng nên nói:"Anh cho em thời gian là 3 ngày. Em phải xác định chuyện này càng sớm càng tốt. Nếu không thương lượng được thì phải nói để anh ra tay ngay. Có biết không?"

Hồ Điệp gật đầu:"Được. Em lập tức đi tìm cô ấy thăm dò"

Nói xong Hồ Điệp nhanh chóng rời giường để tắm rửa thay quần áo rồi nhanh chóng tìm đến nhà của Trương Lam.