Chương 6: Hồ Điệp mang thai
Tạm biệt Vương Nguyên thì A Tam liền nhanh chóng lái xe rời điVương Tuấn Khải khẽ cau mày, lạnh nhạt nói:"Từ khi nào lo chuyện người khác?"
A Tam đáp:"Thật xin lỗi cậu chủ. Tôi chỉ muốn hỏi xem có giúp được gì cho cậu bé kia hay không vì trông cậu ấy khá là lúng túng"
Vương Tuấn Khải nghe vậy thì không nói thêm gì. A Tam không chỉ là tài xế của anh mà còn là sát thủ được đào tạo từ One Knight và đã theo anh hơn 10 năm nay, từ trước nay chưa từng phá vỡ nguyên tắc.
Vậy mà hôm nay vì một thằng nhóc con lại dám tự ý kéo dài thời gian để anh ngồi chờ trên xe gần một phút. Xem ra đó là lý do A Tam không thích phụ nữ? Hắn thích nam nhân nhỏ tuổi sao?
Vương Tuấn Khải không muốn quản chuyện riêng của thuộc hạ nên khép hờ mí mắt rồi mở miệng:"Tới Star Club"
A Tam gật đầu đáp:"Dạ. Đã biết thưa cậu chủ"
Chiếc xe thể thao số lượng có hạn cứ thế lao nhanh trên đường cao tốc nên chỉ thoáng chốc cũng đến Star Club - quán Bar nổi tiếng nhất nước và cũng là nơi mà Vương Tuấn Khải hay lui đến để xả stress cũng như họp mặt cùng bọn người của Thiên Tỉ.
Trong phòng VIP trên tầng cao nhất.
Vương Tuấn Khải bước vào nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ một tay ôm Lưu Chí Hoành, một tay nâng ly rượu uống cạn thì khẽ cau mày.
Hắc Long, Bạch Long cùng Hoàng Long thấy anh đến thì đứng dậy, cùng nhau đồng thanh nói:"Lão đại đã đến"
Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu rồi ngồi xuống vị trí ở giữa dành cho người chủ trì.
Chí Hoành thấy anh đến thì liền gỡ bàn tay đang xoa xoa cái eo nhỏ của mình ra nhưng Thiên Tỉ cứ khăn khăn giữ chặt không buông.
Chí Hoành thẹn quá hóa giận nên quay sang quát:"Anh không thể đứng đắn một chút hay sao hả?"
Bọn Hắc Long chỉ nhìn nhau thầm thở dài. Hai người họ cứ dính nhau như thế đấy. Chí Hoành còn có lúc ngại ngùng nhưng cái tên Thiên Tỉ luôn không biết xấu hổ kia thì cứ thích xem bọn họ như người tàn hình, lúc ôm eo, lúc hôn môi không những vậy tay chân còn chạy loạn trên người Chí Hoành.
Hoàng Long cười lớn nói:"Bọn này ngày ngày được huấn luyện tai mắt nên cũng đã quen rồi. Cái gì không nên thấy, không nên nhìn sẽ tuyệt đối hiểu rỏ. Không cần ngại, không cần ngại...''
Chí Hoành nghe vậy thì mặt đỏ bừng liếc nhìn Thiên Tỉ bằng nửa con mắt nhưng vòng tay Thiên Tỉ lại càng thêm xiết chặt nơi cái eo nhỏ:"Em có tin em còn tiếp tục nhìn như vậy thì anh sẽ lập tức ăn em ngay bây giờ không?"
Chí Hoành bị trêu chọc đến phồng mang trợn mắt, đánh liên tục vào ngực Thiên Tỉ. Vừa đánh vừa mắng:"Đồ sắc lang không biết xấu hổ..."
Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều im lặng xem như không nhìn thấy hành động của hai người bọn họ. Lúc đầu anh thật khó mà chấp nhận chuyện yêu đương cùng giới này. Một người là bạn thân, một người là em họ, muốn không nhắm mắt cho qua cũng khó. Nhưng có câu mưa lâu thấm đất nên bây giờ anh đã quen dần với chuyện yêu đương giận hờn kiểu học sinh tiểu học này rồi.
Khi Thiên Tỉ nói với anh rằng quan hệ giữa của hai người bọn họ là yêu đương thì anh thật sự câm nín lẫn kinh ngạc vì không nghĩ thằng bạn thân nhất của mình lại thích nam nhân.
Tuy không quá bài xích chuyện yêu đương cùng giới nhưng Vương Tuấn Khải luôn cảm thấy chuyện này khá kì quái bởi vì anh cùng Hồ Điệp cũng là quan hệ yêu đương nhưng không hề giống với hai người bọn họ.
Tuy công việc của cả hai đều bận rộn và thời gian gặp nhau cũng ít nhưng việc đàn ông nên làm thì anh tất nhiên cũng đã làm.
Nhưng thật lòng mà nói thì anh cảm thấy không có lưu luyến gì cái cảm giác khi cả hai tiếp xúc thân mật, mặc dù kỹ thuật giường chiếu của Hồ Điệp rất tốt.
Là đàn ông ở độ tuổi xung mãn thì tất nhiên anh cũng có nhu cầu về tìиɧ ɖu͙© và tất nhiên anh cũng cảm thấy thỏa mãn khi được làʍ t̠ìиɦ. Nhưng nghĩ cho đến cùng thì cái cảm giác ân ái kia cũng chỉ là thú vui thoáng qua. Với anh thì có cũng được mà không có cũng không sao. Đôi khi tự hỏi có phải mình yếu sinh lý nên không có ham muốn hay không? Nhưng nghĩ thấu đáo một chút thì có lẽ anh là người quá lý trí nên mới có phản ứng như vậy.
Trong khi đó Chí Hoành lại là một đứa con trai. Tuy da trắng, dáng mảnh mai thật nhưng về cơ bản vẫn là một người nam nhân thì có gì gọi là hấp dẫn?
Hơn nữa cậu ta còn hay quát mắng Thiên Tỉ chứ không hề dịu dàng giống như con gái. Thế mà Thiên Tỉ lại yêu thương không buông bỏ mặc cho phía Dịch gia vẫn luôn ngăn cản.
Nhà họ Dịch về thế lực cũng chỉ đứng sau mỗi Vương Gia mà Thiên Tỉ thì lại là đứa con trai độc nhất nên phía Dịch phu nhân cùng Dịch lão gia luôn phản đối không ngừng. Họ tìm mọi cách để chia rẽ nhưng cuối cùng cũng chỉ vô ích nên đành nhượng bộ, nhắm một mắt mở một mắt để cho Thiên Tỉ muốn làm sao thì làm.
Thấy anh không lên tiếng thì Hắc Long cũng không đợi được nên chủ động hỏi:"Lão đại. Hôm nay gọi mọi người đến có chuyện quan trọng có phải không ạ?"
Vương Tuấn Khải khép mi tâm rồi nhàn nhạt nói:"Tôi sẽ kết hôn với Hồ Điệp"
Chí Hoành nghe xong há hốc mồm vì kinh ngạc:"Cái gì? Kết hôn?"
Thiên Tỉ cũng không dám tin nên vội hỏi:"Cậu chắc chắn?"
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi nói:"Cô ấy mang thai rồi"
Chí Hoành nghe xong nhảy dựng lên vì kích động:"Có thai?"
Thiên Tỉ kéo Chí Hoành ngồi xuống rồi nói:"Em làm cái gì mà ngạc nhiên như vậy? Người ta yêu đương đã lâu thì chuyện dính bầu cũng đâu có gì lạ. Không lẽ em nghĩ Tuấn Khải bất lực?"
Bọn Hắc Long nghe câu nói của Thiên Tỉ thì trong bụng như có ngàn con kiến chạy qua chạy lại khiến bọn họ vô cùng khó chịu vì muốn cười nhưng lại không dám lỗ mãn.
Vương Tuấn Khải hừ lạnh rồi đưa mắt nhìn Thiên Tỉ:"Cậu ý gì?''
Thiên Tỉ tránh ánh mắt sắc nhọn hơn dao của anh rồi quay nhìn hướng khác mới đáp lời:"Mình chẳng có ý gì cả''
Hắc Long lúc này lên tiếng:"Lão đại định sẽ tổ chức khi nào? Theo phong cách thế nào để chúng tôi biết mà chuẩn bị"
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói:"Cô ấy muốn càng sớm càng tốt. Không thể để phóng viên phát hiện cô ấy mang thai trước khi kết hôn. Còn làm thế nào thì giao cho Chí Hoành đi. Cậu ấy rất có chủ kiến trong mấy chuyện này"
Nghe vậy Chí Hoành cũng không phản đối. Nhưng thật lòng cậu không ưa cô gái mang tên Hồ Điệp kia. Tuy nhan sắc có đẹp nhưng Chí Hoành luôn cảm giác cô ta không thành thật nhưng anh đã định sẵn thì ai mà ngăn cản cho được.
Chí Hoành càng nghĩ càng cảm thấy mất hứng nên tựa đầu vào ngực Thiên Ti thỏ thẻ:"Em muốn về"
Thiên Tỉ cúi đầu hỏi:"Không khỏe chổ nào sao?"
Chí Hoành gật đầu rồi mọi người cũng tạm biệt nhau ra về và chỉ còn một mình Vương Tuấn Khải ở lại.
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu rồi tự hỏi cảm giác lúc này là thế nào? Anh không có cảm giác vui mừng khi biết bản thân sắp được làm cha. Anh cũng không có cảm giác hạnh phúc của một người sắp kết hôn. Hiện tại chính là không có cảm xúc gì. Đây rốt cuộc là vì sao? Phải chăng con tim anh đã bị chay sạn rồi?
Từ ngày tiếp quản công ty và làm người chủ quản của hắc đạo thì anh dường như trái tim của anh đã không còn có thể rung động như một người bình thường nữa. Không hiểu thế nào là vui, thế nào là buồn. Nụ cười cũng chưa bao giờ hiện hữu trên gương mặt băng lãnh của anh.
Nhưng anh biết quyết định của mình hiện tại không hề sai. Ít ra anh chỉ yêu một mình Hồ Điệp và hiện tại bọn họ đã có con với nhau. Đám cưới này vốn dĩ đã được định sẵn trong đầu anh từ trước chứ không phải vì sự xuất hiện của đứa bé chưa chào đời kia. Nó tất yếu phải diễn ra vì dù sao anh cũng đã đến tuổi thành gia lập thất. Vương gia cũng cần người nối dõi.
Hơn hết là Hồ Điệp cũng không thể không danh không phận như thế mãi được. Thanh xuân của một người là thứ không thể níu kéo. Anh chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi....