Chương 5: Lần đầu gặp mặt
Thấm thoát ba tháng hè cũng trôi qua nên ngày mai Vương Nguyên sẽ bắt đầu cuộc sống sinh viên Đại học của mình. Cậu vô cùng hào hứng nên vừa nấu ăn vừa cười tủm tỉm.
Trương Kiếm thấy vậy hỏi:"Nguyên Nguyên. Mai con nhập học rồi đúng không?"
Vương Nguyên vui vẻ gật đầu:"Dạ vâng thưa cậu. Mai con sẽ đi học. Cậu xuống đây làm gì? Sao không nằm nghỉ ngơi chút nữa?"
Trương Kiếm thở dài:"Haizz... Con xem. Ta mang tiếng đem con về nuôi nhưng nhìn xem...người nuôi ta lại là con. Từ việc nhà cho tới việc cơm nước đều để một tay con lo liệu. Còn để con phải đi làm thêm bên ngoài. Ta thật xấu hổ..."
Vương Nguyên nói:"Sao Cậu lại nói như vậy? Sức khỏe của Cậu không tốt nên chuyện con chăm sóc Cậu là bổn phận nên làm mà"
Nói rồi cậu dìu ông đến phòng khách ngồi xuống sofa và nói:"Cậu ngồi xuống đây đi. Con nấu cơm sắp xong rồi"
Trương Kiếm nói:"Nguyên Nguyên à. Hay là con cứ nghỉ làm thêm đi. Ta thấy như vậy quá vất vả. Con nên tập trung cho việc học nhiều hơn. Dù sao thì tiền chị họ con gửi cho cậu cũng không ít. Có thể lo liệu được chi phí sinh hoạt mà"
Vương Nguyên lắc đầu nói:"Con thật sự không sao. Con cảm thấy không có gì là vất vả hết. Việc học con tức nhiên sẽ không để cho sa sút nên Cậu đừng lo. Hơn hết con đi làm cũng có thêm nhiều kinh nghiệm cho cuộc sống cũng như công việc sau này. Tiền của chị họ cứ gửi tiết kiệm để sau này cậu dưỡng già"
Trương Kiếm thở dài nói:"Con xem... Con còn hơn cả con ruột của ta nữa"
Vương Nguyên lúc này mới an ủi:"Cậu đừng nói như vậy. Lam tỷ làm ở công ty tầm cỡ nên không có thời gian rãnh mà thôi"
Trương Kiếm lắc đầu nói:"Con không cần an ủi ta. Tính cách tiểu Lam ta biết rõ. Nó không thích cuộc sống cơ hàn. Ta chỉ mong sao nó không quá xem trọng đồng tiền mà làm chuyện không nên làm"
Vương Nguyên nghe Cậu của mình nói như vậy thì cũng không nói gì thêm. Cậu mồ côi từ nhỏ nên không có cơ hội chăm sóc và phụng dưỡng cha mẹ lúc về già nên là người rất quý trọng tình cảm. Vậy cớ sao chị họ lại không quan tâm đến cha mình khi ông vẫn còn sống?
Hàng tháng cô chỉ chuyển tiền qua thẻ tín dụng để chu cấp sinh hoạt phí cho ông. Đã mấy tháng rồi cũng không có về thăm. Sao lại vô tâm vô phế như vậy được?
Trong lòng hiểu rõ chị họ không ưa mình nhưng thấy Cậu của mình nhớ thương con gái như vậy nên Vương Nguyên không khỏi đau lòng. Vì thế cậu quyết định phải đến gặp chị họ một chuyến.
Sáng hôm sau Vương Nguyên đến trường nhập học. Sau khi tan học thì liền đón xe bus đến One King để tìm Trương Lam vì cậu không biết căn nhà hiện tại cô thuê ở đâu.
Đứng trước Tập đoàn One King thì Vương Nguyên không khỏi sửng sốt. Tòa nhà cao ngất ngưỡng được thiết kế theo kiến trúc hiện đại mang phong cách Âu Châu nên nhìn vô cùng xa hoa và tráng lệ.
Cậu không dám bước vào mà cứ một bước tiến ba bước lui, đứng xoay qua xoay lại mãi rồi bỗng va vào cái gì thứ gì đó khiến cậu phát đau.
Miệng nói "Ây da..." còn tay thì không ngừng xoa xoa cái trán của mình.
Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông cao lớn với một thân tây trang phẳng phiu. Lúc này mới biết vừa rồi mình vô ý va vào vai người ta nên lập tức cúi đầu. Miệng không ngừng nói:"Thật xin lỗi...thật xin lỗi..."
Người tài xế thấy cậu nhóc này cứ lúng túng như vậy nên mạn phép bước tới một bước và lên tiếng:"Vương tổng... Xe đã chuẩn bị xong"
Người đàn ông kia không nói gì rồi cứ thế lạnh lùng lướt qua cậu.
Lúc này tài xế quay qua xoa xoa đầu cậu:"Cậu bé. Lần sao không nên đứng giữa đường như vậy"
Vương Nguyên gật gù, gãy đầu xấu hổ:"Dạ vâng. Thật ngại quá. Xin lỗi chuyện vừa rồi"
Người tài xế lại hỏi:"Cậu bé, cậu làm gì ở đây? Đây không phải nơi ai cũng có thể đến"
Vương Nguyên đáp lời:"Dạ. Cháu tìm người quen"
Đối phương nghe thấy thế thì nói:"Vậy cậu nên vào hỏi tiếp tân. Không nên đứng ở đây"
Vương Nguyên chưa kịp tiếp lời thì một giọng lạnh lùng từ trong xe phát ra:" A Tam...''
Vương Nguyên nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì đối diện với một ánh mắt vô cùng sắc bén của người đàn ông vừa rồi, ánh mắt kia quét qua người cậu làm cậu không khỏi rùng mình một cái.
Sau khi chiếc xe rời đi thì Vương Nguyên không khỏi cảm thán:"Thật là đáng sợ quá. Người gì mà vai cứng như tảng đá vậy không biết"
Vương Nguyên xoa xoa cái trán của mình lần nữa rồi quyết định đi thẳng vào trong tìm gặp lễ tân.
Cậu không hiểu sao ai ai cũng nhìn cậu. Làm cậu có phần lo lắng nên ấp a ấp úng hỏi:"Xin...chào! Làm... phiền một chút..."
Tiếp tân nhìn cậu không chớp mắt vì trước mặt cô là một cậu con trai có làn da trắng nõn, đôi mắt thì to tròn như phát quang. Cậu mặc đồng phục của trường với chiếc quần jeans màu xanh biển cùng chiếc áo sơ mi trắng khá mong manh làm tôn lên làn da và thân hình tuyệt đẹp.
Đợi một lúc vẫn không thấy người kia trả lời mà cứ nhìn mình chằm chằm khiếm Vương Nguyên khó xử không biết có phải đã làm phiền tới người khác hay không?
Cậu hít một hơi trấn an bản thân rồi hỏi lại một lần nữa:"Xin chào! Em cần gặp một người ạ"
Lúc này tiếp tân mới định thần lại và đáp lời cậu:"Chào em. Em muốn tìm ai?"
Vương Nguyên đáp:"Dạ. Là Trương Lam ạ. Tỷ ấy là thư ký ở đây"
Tiếp tân gật đầu và nói:"À. Em đợi một chút, tỷ sẽ liên hệ với cô ấy giúp em. Em đến phòng bên kia ngồi đợi một lát nhé"
Vương Nguyên hướng mắt nhìn căn phòng mà đối phương vừa chỉ rồi nói:"Dạ. Em cảm ơn ạ"
Nói rồi bước sang phòng chờ để ngồi đợi Trương Lam.
Căn phòng trong suốt vì xung quanh đều làm bằng kính cường lực. Có một cái bàn gỗ cùng một bộ sofa màu kem vô cùng sang trọng. Trên bàn có một bình hoa tươi và một bộ ấm trà tinh xảo, nơi góc phòng có bày biện thêm chậu cây cảnh xanh mát. Đúng là công ty lớn có khác. Cả nơi ngồi chờ cũng được chú trọng từng chi tiết như vậy.
Nghe tiếng giày cao gót đến gần thì cậu ngước lên và nhìn thấy Trương Lam đang nhìn cậu nhíu mày.
Vương Nguyên đứng dậy và nói câu chào hỏi:" Lam tỷ..."
Trương Lam không thèm chào lại cậu mà chỉ ngồi xuống sofa. Nhàn nhạt hỏi:"Cậu tìm tôi có việc?"
Vương Nguyên nói:"Em xin lỗi vì tới một cách hơi đường đột. Nhưng em không biết nhà trọ của tỷ ở đâu nên đành phải trực tiếp đến đây"
Trương Lam lạnh nhạt nói:"Có chuyện gì? Nói nhanh lên,tôi không rãnh"
Vương Nguyên mím môi rồi nói:"Thật ra...Cậu rất nhớ tỷ. Mấy tháng rồi tỷ không có về nhà..."
Nói tới đây cậu không dám nói tiếp vì sợ vị tỷ tỷ này sẽ sinh khí.
Trương Lam nói:"Tôi chẳng phải gửi tiền về rất đúng hẹn hay sao?"
Cậu khó xử nói:"Chuyện...chuyện này không liên quan tới tiền bạc. Cậu thật sự rất nhớ tỷ. Hôm sinh nhật tỷ, cậu đã thức chờ tỷ cả đêm. Còn đích thân nấu mì trường thọ để đợi tỷ về ăn. Nhưng...tỷ không có trở về nên Cậu rất buồn"
Trương Lam thở dài nói:"Nói với ông ấy tôi không có thời gian. Còn cậu thì không nên quá phận. Từ khi nào dám ý kiến với tôi?"
Vương Nguyên lắc đầu nói:"Em không có..."
Trương Lam mất kiên nhẫn để nghe cậu phân bua. Lạnh giọng nói:"Cậu về đi. Tôi không rãnh ngồi đây mà nghe cậu nói những chuyện này"
Nói xong đứng dậy ly khai nên Vương Nguyên cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó.
Mặc dù kết quả không như cậu mong đợi nhưng Vương Nguyên cảm thấy bản thân không có vướng mắt nữa. Những gì cần nói và cần làm thì cậu đã làm rồi. Có quay về nhà thăm cha mình hay không vẫn là do Trương Lam quyết định. Cậu quả thật không có quyền gì để yêu cầu người khác phải làm theo ý mình. Chỉ là...cảm thấy buồn vì sao lại có người xem nhẹ tình thân như thế được?
Cậu chỉ ước gì ba mẹ cậu vẫn còn sống để cậu có thể phụng dưỡng. Ấy vậy mà vẫn có người không hề xem trọng những phút giây còn cha còn mẹ...