Chương 45: Khẳng định
Vương Nguyên đàn được một lúc thì ngưng vì giờ này cũng đã không còn sớm nữa rồi. Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm mà anh vẫn chưa chịu về phòng thì quyết định đi xuống bếp pha cho anh một ly trà hoa cúc.Khi định mở cửa thư phòng thì cậu tình cờ nghe được anh và một người phụ nữ đang nói chuyện với nhau.
Bên trong thư phòng, Trịnh Hồng đang gọi video call cho Vương Tuấn Khải:"Tuấn Khải. Con càng ngày càng làm ta thấy vọng"
Anh bình thản nói:" Mẹ nói gì con không hiểu"
Bà nhíu mày:"Nói. Con định khi nào thì kết thúc? Vương gia không bao giờ chấp nhận loại tình cảm nghịch thiên lý đó"
Sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, nhàn nhạt hỏi:"Là ai nói với mẹ?"
Bà đáp:"Con nghĩ cần người nói thì ta mới biết hay sao? Con xem thường ta quá rồi đó"
Anh nói:"Con là thật lòng với em ấy. Con không cố ý giấu mẹ, chỉ là chưa tới lúc nói ra mà thôi"
Bà hỏi:"Chưa tới lúc? Con muốn đến khi nào? Đến lúc Vương gia không còn mặt mũi nào nữa hay sao?"
Anh buồn bực:"Mẹ..."
Bà ngắt lời anh:"Ta nói cho con biết. Con thật lòng hay con chơi đùa với cậu ấy thì ta cũng không quan tâm. Nhưng chuyện rước một đứa con trai vào nhà họ Vương thì không bao giờ xảy ra. Nếu con xem ta là mẹ thì ngay lập tức chấm dứt với cậu ta đi"
Anh trầm mặt:"Con không làm được"
Bà tức giận:"Con..."
Thấy anh không nói gì thì bà nói tiếp:"Đầu óc con thật sự bị một đứa con trai làm cho mê muội rồi. Con định cho Vương gia tuyệt tự?"
Anh nhàn ngạt đáp:"Chuyện đó con tự mình có cách"
Bà nhíu mày hỏi:"Cách gì?"
Anh khó xử:"Con..."
Bà âm thầm thở dài, nhận ra vốn dĩ anh không hề có ý định có con, kiên định nói:"Ta nói lại một lần và cũng là lần cuối. Nếu con còn xem mình là người của Vương gia thì lập tức chấm dứt mối quan hệ này ngay. Còn không thì hãy đợi đến khi ta chết, lúc đó con muốn làm gì thì làm"
Anh nhíu mày:"Mẹ...". Nhưng còn chưa nói hết câu thì bà đã tức giận ngắt kết nối.
Người bên kia tắt máy thì cũng là lúc Vương Nguyên thẩn thờ đánh rơi luôn tách trà trên tay. Vương Tuấn Khải nghe tiếng động thì bước ra, nhìn thấy cậu đang nhặt những mảnh vỡ trên sàn đến tay chảy máu mà vẫn tiếp tục nhặt thì chân mày nhíu chặt. Lúc này Vương Nguyên đã không còn cảm nhận được mình đang bị thương nữa rồi...
Anh vội nắm tay cậu rồi kéo cậu đứng dậy:"Em làm cái gì vậy hả?"
Vương Nguyên thẩn thờ:"Em...em mang trà cho anh. Nhưng...không cẩn thận làm rơi mất rồi".
Anh đau lòng nên lớn tiếng hỏi:"Anh không hỏi em chuyện đó. Anh hỏi em tại sao lại nhặt đến tay chảy máu mà vẫn nhặt hả?"
Hốc mắt Vương Nguyên đỏ lên, ấp úng:"Em..."
Anh thấy cậu sắp bị dọa cho khóc đến nơi thì thở dài, ôm lấy cậu rồi nhỏ giọng:"Anh xin lỗi...Anh không cố ý lớn tiếng với em, chỉ vì anh đang lo cho em. Sao em lại ngốc như vậy hả?"
Vương Nguyên không trả lời mà chỉ đứng yên một chổ, tâm trạng của cậu lúc này không khác gì một mớ hỗn độn, lo sợ có, bi thương cũng có,...
Anh nhanh chóng đưa cậu về phòng rồi băng lại vết thương trên tay cho cậu. Nhẹ giọng hỏi:"Có đau không?".
Cậu mệt mỏi lắc đầu:"Không. Em muốn đi ngủ".
Anh thở ra, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống giường, đắp chân cẩn thận cho cậu rồi hôn lên trán một cái:"Ngủ ngoan. Anh đi tắm xong sẽ ra với em".
Vương Nguyên an tĩnh nhắm mắt lại nhưng tâm tình đang dậy sóng, trong đầu vẫn nhớ tới lời người phụ nữ kia vừa nói. Bà ấy là mẹ anh, bà ấy không chấp nhận cậu. Cũng phải thôi. Từ trước đến nay cậu chỉ biết mình yêu anh mà đã quên mất anh là ai? Anh không phải là một người bình thường. Anh là người thừa kế của Vương gia. Gia tộc họ sao có thể chấp nhận một đứa con trai, lại có xuất thân bình thường như cậu. Càng nghĩ nước mắt Vương Nguyên càng không kiềm được mà tuôn ra.
Nghe thấy tiếng động thì Vương Nguyên vội lau nước mắt rồi nhắm mắt lại. Cậu không biết anh sẽ lựa chọn như thế nào, cậu thật sự sợ anh sẽ vì đại cuộc mà bỏ rơi cậu.
Vương Tuấn Khải tắm xong thì lập tức leo lên giường và ôm lấy cậu. Anh sao có thể không nhìn ra sự khác lạ của người mình yêu? Sao có thể không biết bảo bối tâm can của anh đang nghĩ gì?
Kéo cậu vào lòng rồi thì thầm:"Khóc đủ chưa?".
Thấy Vương Nguyên im lặng vờ như không nghe thấy anh nói gì thì anh mỉm cười nói tiếp:"Con mèo nhỏ này lại ngang bướng rồi"
Nói rồi cắn nhẹ vào cánh môi cậu rồi từ từ cắn mạnh hơn làm cho Vương Nguyên không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
Mở mắt ra nhìn anh rồi lại vội nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:"Em muốn ngủ..."
Anh nhìn vào hai hàng lông mi dài cong vυ't của cậu, vì thấm nước mắt nên có chút dính lại với nhau, cái mũi cũng có chút đỏ ửng, trong lòng lại muốn thở dài, anh không muốn cậu khóc, càng không muốn cậu vì anh mà khóc.
Cúi xuống hôn lên mi mắt cậu:"Đừng khóc được không? Anh đau lòng lắm''.
Vương Nguyên vẫn im lặng nhưng cảm thấy sống mũi đã bắt đầu cay cay, rất muốn khóc một trận.
Anh nâng mặt cậu lên để cậu đối diện với anh và nói:"Mở mắt ra nhìn anh"
Cậu biết không thể trốn tránh nữa nên ngoan ngoãn mở mắt ra, hốc mắt đã đỏ hoe, cảm giác nghẹn nơi l*иg ngực khiến lời muốn nói không thốt ra được, cuối cùng vẫn lặng im nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cậu và nói:"Nhìn cho kỹ. Nói cho anh biết anh là ai?"
Vương Nguyên trả lời:"Anh là Vương Tuấn Khải".
Anh nghiêm túc nói:"Vậy thì em hãy nghe cho kỹ những gì anh sắp nói"
Cả hai yên lặng nhìn nhau một lúc thì anh kiên định nói:"Anh - Vương Tuấn Khải. Cả đời này chỉ yêu một mình Vương Nguyên. Ngoài Vương Nguyên ra anh sẽ không lấy ai khác"
Vương Nguyên không kiềm chế được xúc cảm của bản thân nữa nên cứ thế bật khóc. Anh lựa chọn cậu, anh không vì đại cuộc mà buông bỏ tình cảm này.
Vương Tuấn Khải đưa tay lau nước mắt cậu và nói:"Sao em lại ngốc như vậy hả? Sao lại một mình chịu đựng rồi khóc? Sao em không nói với anh?"
Thấy cậu cúi mặt im lặng thì anh nói tiếp:"Hứa với anh, sau này dù có khuất mắt gì cũng phải nói với anh. Không được âm thầm chịu đựng, không được âm thầm khóc có được không?''.
Cậu ôm lấy anh và khóc lớn:"Mẹ anh và mọi người...sẽ không ai chấp nhận em..."
Anh ôm chặt cậu và nói:"Chuyện đó anh sẽ giải quyết. Nhiệm vụ của em là ở bên cạnh anh, yêu anh. Anh chỉ cần có như vậy thôi"
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng tự ti, thúc thít nói:"Em không xứng...".
Anh nâng mặt cậu để cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh lần nữa:"Ai dám nói em không xứng? Em là bảo bối tâm can của anh. Đối với anh em là quý giá nhất, là quan trọng nhất. Không có gì quý giá hơn em. Em hiểu không?"
Vương Nguyên đã từng nghe nhân tình trong mắt hóa Tây Thi. Cho dù cậu không xinh đẹp xuất chúng nhưng nếu anh còn yêu cậu thì trong mắt anh cậu vẫn là người xinh đẹp nhất. Hoa hồng đẹp thì sao? Nếu là người thích hoa lan thì hoa hồng có đẹp, có xinh, có thơm đến đâu thì vẫn không sánh bằng hương ngọc lan.
Vương Nguyên chủ động đặt môi mình lên môi anh, không cần biết ai nói gì, chỉ cần anh nói anh cần cậu, chỉ cần anh nói anh yêu cậu thì đối với cậu bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Chủ động là Vương Nguyên nhưng làm chủ tình huống vẫn luôn là Vương Tuấn Khải, cả hai hôn nhau thật lâu thì mới rời nhau ra.
Anh ôm chặt cậu nói:"Anh sẽ nói rõ ràng với Hồ Điệp rồi đưa cô ấy về lại Mỹ. Cuối năm công việc rất nhiều nên sau Tết anh sẽ đưa em đi du lịch có chịu không?"
Vương Nguyên gật đầu đồng ý, không cần biết là đi đâu, chỉ cần đi cùng nhau là đủ rồi.
Anh hôn trán cậu nói:"Bảo bối của anh thật ngoan''
Nói rồi ôm cậu thật chặt:"Ngủ ngoan bảo bối của anh"
Vương Nguyên cũng ôm anh thật chặt:"Anh ngủ ngon"
Nhìn Vương Nguyên ngủ say trong lòng anh không khác gì một con mèo nhỏ đang cuộn tròn trong chăn bông khiến tâm tình anh hoàn toàn thả lỏng.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của cậu, thì thầm nói:"Anh yêu em. Nhất định sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc viên mãn''.
Vương Tuấn Khải ngồi dậy bước xuống giường, lập tức gọi điện cho luật sư riêng của mình tại Mỹ. Anh muốn Vương Nguyên sẽ bất ngờ khi thấy giấy chứng nhận kết hôn của anh và cậu. Nghĩ đến đó anh mỉm cười quay về giường ôm lấy bảo bối của mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
****14-10-2017****