Chương 2: Cuộc sống mới
Nơi ở mới của Vương Nguyên là một căn nhà nhỏ nằm trên con đường nhỏ nhưng lại khá là đông đúc và ồn ào với những cửa hàng nhỏ lẻ nằm san sát nhau.Trương Kiếm dẫn cậu lên một căn phòng khá chật hẹp nhưng rất sạch sẽ và sáng sủa với bức tường đã được sơn mới bằng màu xanh biển.
Cậu nhìn quanh thì thấy mọi thứ được bày trí rất gọn gàng, ngoài toilet ra thì còn một cái tủ nhỏ để đựng quần áo và một cái bàn nhỏ được đặt bên cạnh chiếc giường nhỏ.
Trương Kiếm xoa đầu cậu rồi từ tốn nói:"Cậu không biết con thích trang trí phòng như thế nào nên tạm an bày như vậy. Nếu cần thay đổi hay mua thêm gì thì cứ nói với cậu nha''
Vương Nguyên gật đầu nói:"Dạ. Con thấy như vậy rất ổn. Không cần mua gì thêm đâu ạ"
Trương Kiếm biết cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện nên sẽ không đòi hỏi gì thêm. Xoa đầu cậu lần nữa rồi nói:"Được rồi. Vậy con cứ sắp xếp lại đồ đạc rồi nghỉ ngơi một chút đi. Cậu chuẩn bị bữa tối rồi đợi chị họ con về chúng ta cùng ăn cơm"
Vương Nguyên mỉm cười đáp:"Con không mệt. Để con phụ cậu nấu ăn. Đồ đạc cũng chỉ có quần áo và sách vở. Buổi tối con sắp xếp một chút sẽ xong ngay"
Ông yêu thương nhìn cậu:"Con đúng là hiểu chuyện y hệt như mẹ con vậy. Không như chị họ của con...''
Nói tới đây thì Ông khẽ thở dài vì tính khí không mấy tốt đẹp của đứa con gái mình.
Vương Nguyên trước giờ biết ông có một người con gái nhưng cậu chưa gặp mặt bao giờ.
Mỗi lần thăm cậu thì Trương Kiếm cũng chỉ hỏi hang cuộc sống cũng như việc học tập của cậu mà thôi. Cậu không nghe ông nhắc đến người được gọi là chị họ này nên cũng hơi tò mò một chút.
Trong khi phụ Trương Kiếm nấu ăn thì Vương Nguyên cũng tranh thủ hỏi thêm chút thông tin về chị họ vì dù sao thì sau này cũng sẽ cùng nhau sống chung dưới một mái nhà.
Nhỏ giọng:"Cậu à. Chị họ khi nào thì về ạ?"
Ông đáp:"Nó ấy à! Tùy hôm con à. Nhưng ít khi về sớm lắm. Hôm nay đón con về nên ta cố ý nhắn nó thu xếp công việc để về sớm một chút"
Cậu lại hỏi:"Công việc tỷ ấy bận lắm ạ?"
Ông thở dài:"Haizz. Từ khi lên cấp 2 thì đã không quản được nó rồi. Tính cách nó ngang bướng y như mẹ nó vậy. Cái gì cũng tự mình quyết mà không cho ta xen vào. Đôi khi không có việc thì cũng la cà ở ngoài đường đến khuya mới chịu về nhà"
Vương Nguyên đã thoáng hình dung ra được trong đầu về đối phương nên chỉ ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng. Có lẽ đây là một người khá bất đồng?
Trương Kiếm thấy cậu trầm ngâm thì nói:"Con không cần lo. Nó ít khi ở nhà, chủ yếu chỉ coi nhà là nơi để về ngủ mà thôi. Có khi còn không về. Từ khi vào làm thư ký cho One King thì đã không xem ai ra gì nữa rồi"
Vương Nguyên kinh ngạc:"One King? Đó là tập đoàn lớn nhất nước đấy ạ. Tỷ ấy thật là giỏi"
Ông đáp:"Tính ra thì chị con học hành cũng không quá giỏi. Nhưng tính nó giỏi luồn lách lại ăn nói khôn khéo lắm. Nó có một đứa bạn thân quen biết với Chủ tịch bên đấy nên được giới thiệu vào làm
Vương Nguyên nghe xong thì yên lặng, với một tập đoàn lớn như vậy thì cho dù có quen biết đi chăng nữa cũng phải có thực lực mới có thể trụ lại ở nơi đấy. Càng nghĩ cậu càng hạ quyết tâm phải học tập thật giỏi để sau này có được một công việc tốt, lương cao. Như thế mới có thể báo đáp lại sự yêu thương của những người quan tâm cậu.
Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy trò chuyện với nhau đến tận 8 giờ tối thì Trương Lam mới trở về nhà.
Vương Nguyên nhanh chóng đứng lên chào hỏi:"Xin chào Lam tỷ. Em là Vương Nguyên. Sau này sẽ sống ở đây. Mong tỷ chỉ dạy cho em nhiều hơn"
Trương Lam không kiêng dè đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi nhíu mày hỏi:"Vương Nguyên? Là đứa nào?"
Trương Kiếm lắc đầu rồi thở dài:"Nó là em họ của con. Ta đã nói trước với con là hôm nay sẽ đón nó về còn gì"
Trương Lam hừ lạnh rồi nói:"Con chẳng quan tâm. Bảo nó đừng phiền đến con là được"
Nói rồi cất bước bỏ đi lên phòng để lại Vương Nguyên cứ thế đứng nhìn ngẩng ra. Đây là cách cư xử gì vậy?
Trương Kiếm thấy vậy thì xoa đầu cậu:"Con không cần để trong lòng. Tính nó trước giờ đã vậy, không xem ai ra gì đâu"
Nói rồi ấn cậu ngồi xuống ghế và nói:"Chúng ta ăn cơm thôi. Sau này không cần chờ nó nữa"
Vương Nguyên bất đắc dĩ cố gắng tiêu hóa bữa cơm khó nuốt trôi này. Cậu thật không tiếp nhận được cách cư xử khinh người kia của chị họ mình.
Buổi tối trở về căn phòng nhỏ. Vương Nguyên ngồi ở một góc giường rồi cứ thế nhìn vào hư không. Cậu thật sự nhớ mọi người ở cô nhi viện.
Nếu vẫn còn ở đó thì giờ này cậu đang dạy học cho bọn trẻ. Học xong rồi thì có thể cùng nhau ca hát rồi chúc nhau ngủ ngon.
Nhưng hiện tại thì cậu chỉ có một mình. Cậu cảm thấy thật cô độc quá...
****
Buổi sáng Vương Nguyên dậy rất sớm để dọn dẹp lại phòng rồi nhanh chân xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Từ trên lầu đi xuống, Trương Lam nhìn cậu với ánh mắt đầy chán ghét. Một phần vì cô không ưa những kẻ nghèo hèn, còn một phần là vì ghen tỵ.
Tuy Vương Nguyên là con trai và chỉ mới có 16 tuổi nhưng dáng người lại cao gầy thon gọn. Da trắng như tuyết, mắt đen to tròn sáng lấp lánh, môi như cánh hoa anh đào nở rộ, lại còn thêm cái má lúc nào cũng phúng phính mặc dù gương mặt vô cùng góc cạnh.
Là một đứa nhỏ mồ côi, ăn không no, mặc không ấm thì sao lại có nhan sắc hơn người như thế chứ? Nếu có thêm đôi cánh thì cậu sẽ không khác một thiên thần lạc xuống nhân gian. Càng nhìn càng thấy chướng mắt
Nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà thì Vương Nguyên ngẩn đầu lên.
Nhìn thấy Trương Lam liền lịch sự mỉm cười:"Lam tỷ. Chào buổi sáng"
Trương Lam không đáp lời mà bước thẳng tới bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm lấy tớ báo để xem tin tức khiến cậu mím môi khó xử, tự hỏi không biết mình đã làm gì đắc tội với người ta?
Một lát sau thì Trương Kiếm đi tập thể dục dưỡng sinh về và mang theo mấy cái bánh bao xá xíu mà cậu thích ăn.
Bữa ăn 3 người nhưng chỉ có Vương Nguyên cùng Trường Kiếm nói nói cười cười còn người còn lại thì vẻ mặt vô cùng khó coi nên chỉ ăn một ít rồi đứng dậy rời khỏi nhà.
Trường cấp 3 của Vương Nguyên đang theo học là một ngôi trường danh tiếng ở trong nước. Xét về gia cảnh thì Vương Nguyên không thể nào đủ điều kiện để theo học. Nhưng thành tích học tập của cậu luôn ở mức xuất sắc nên cứ thế mà được tuyển thẳng vào.
Con đường đến trường không quá xa nên cậu chọn cách đi bộ vì vừa tiết kiệm chi phí đi lại và vừa có lợi cho sức khỏe.
Ở trường, Vương Nguyên tuy là trẻ mồ côi nhưng bạn bè không hề chê cười hay ghét bỏ. Thầy cô cũng đặc biệt chú ý tới cậu vì tính cách cậu rất ôn hòa. Không chỉ học giỏi mà còn hay giúp đỡ bạn bè.
Vì muốn giảm gánh nặng cho Trương Kiếm nên Vương Nguyên đã xin phép ông cho cậu được đi làm thêm. Tuy công việc lương không cao nhưng nếu tiết kiệm một chút thì có thể đáp ứng chi phí sinh hoạt hằng ngày của cậu và dư một ít để mua quà vặt cho bọn trẻ ở cô nhi viện Từ Tâm.
Thấm thoát cũng 2 năm trôi qua và năm nay Vương Nguyên đã 18 tuổi. Cậu cũng đã thi đậu vào trường Đại học mỹ thuật và theo học chuyên ngành thiết kế chuyên về trang sức.
Thật ra từ bé Vương Nguyên đã rất thích vẽ tranh. Lớn một chút thì thích thiết kế. Cậu còn tự tay làm quà sinh nhật cho các em ở cô nhi viện. Có khi là nơ cài tóc, khi là vòng đeo tay, khi là dây chuyền đủ kiểu. Tuy làm bằng nguyên vật liệu rẻ tiền nhưng mẫu mã vô cùng đẹp mắt, sáng tạo.
Hôm nay chỉ làm thêm có một ca sáng nên Vương Nguyên tranh thủ ghé tiệm tạp hóa gần chổ làm để mua một ít quà vặt cho bọn trẻ và trà hoa cúc cho Viện trưởng.
Vừa thấy cậu đến thì bọn trẻ vui mừng chạy ùa tới ôm lấy cậu, đứa níu tay đứa níu chân vô cùng khắn khít.
Vương Nguyên vui vẻ phát kẹo cùng quà vặt cho tất cả rồi nói:"Bọn em tự mình chơi nha. Anh vào thăm Viện trưởng một chút rồi sẽ ra chơi cùng bọn em''
Bọn trẻ ngoan ngoãn nghe lời nên cậu đến thẳng phòng Viện trưởng, nhanh tay đẩy cửa phòng rồi nhào đến ôm chằm lấy bà:"Viện trưởng à! Xem con đến thăm người này"
Viện trưởng Phương vui vẻ nói:"Con đó. Đã 18 tuổi rồi nhưng không khác gì một đứa con nít"
Vương Nguyên bĩu môi nói:"Ây da. Người ta chỉ muốn làm người bất ngờ thôi mà"
Viện trưởng chỉ tay vào trán cậu rồi mắng yêu:"Xem xem...cái bộ dạng hờn giận này bày cho ai xem? Nhanh nhanh đến đây ta xem đã có thêm tí thịt nào chưa?"
Vương Nguyên không hài lòng nói:"Viện trưởng à! Con cũng không phải heo á"
Viện trưởng cười cười rồi nói:"Được...được...con không phải heo. Chỉ là tiểu bánh trôi mà thôi"
Vương Nguyên ngồi xuống cạnh bà rồi hỏi:"Sức khỏe người thế nào? Con có mua trà hoa cúc. Người nhớ uống trước khi ngủ. Sẽ an giấc hơn"
Viện trưởng nói:"Đứa nhỏ này. Con kiếm được tiền thì nên tích góp. Ta đã nói ta có thể tự lo. Sức khỏe ta vẫn ổn. Không còn mất ngủ nữa. Con đừng quá lo lắng"
Vương Nguyên gật đầu:"Dạ. Người phải khỏe mạnh để còn thấy con học hành thành đạt. Lúc đó cô nhi viện không phải lo về tài chính nữa"
Viện trưởng gật đầu:"Ta tất nhiên chờ tới ngày đó"
Nói rồi nhỏ giọng hỏi:"Con sống ở Trương gia thế nào? Họ có tốt với con không?"
Vương Nguyên nói:"Người yên tâm đi. Cậu rất tốt với con"
Viện trưởng hỏi:"Ta biết. Ta là muốn nói tới người chị họ của con. Cô ấy vẫn đối với con xa lạ sao?"
Vương Nguyên đáp:"Lam tỷ tuy không thích con nhưng 2 năm nay không có bắt nạt hay nặng lời gì với con cả. Chỉ là...không có nói chuyện với con"
Viện trưởng nghe thế thì thở dài:"Nếu bị bắt nạt thì hãy về đây. Con đã 18 tuổi nên con có quyền quyết định cuộc sống của chính mình. Đừng để bản thân ủy khuất"
Vương Nguyên mỉm cười nói:"Người cứ yên tâm đi vì Cậu rất thương con. Hơn nữa dạo này sức khỏe của Cậu không được tốt. Gần đây phát hiện bị bệnh tim nên càng hay mệt mỏi"
Viện trưởng quan tâm hỏi:"Trương tiên sinh không sao chứ?"
Vương Nguyên đáp:"Dạ. Lam tỷ đã cho Cậu làm phẫu thuật ở bệnh viện lớn nên giờ sức khỏe đã tạm ổn. Chỉ có điều là công ty của cậu đã phá sản. Giờ chi phí sinh hoạt chỉ có thể trông chờ vào tỷ tỷ và con"
Viện trưởng lo lắng hỏi:"Như vậy con sẽ rất vất vả"
Vương Nguyên nói:"Người đừng lo. Tỷ tỷ tuy là người lạnh lùng ít nói nhưng cũng rất hiếu thuận. Tuy không thể hiện bằng tình cảm nhưng tỷ ấy chu cấp mọi thứ về tài chính nên không để Cậu sống thiếu hụt. Hàng tháng đều gửi tiền sinh hoạt về cho Cậu"
Viện trưởng nghe thế thì nhẹ nhàng thở ra:"Xem như cô ấy cũng còn lương tâm"
Hai người nói chuyện một hồi lâu thì cậu giữ lời hứa chạy ra sân chơi cùng bọn trẻ cho nên cả buổi chiều hôm đó cô nhi viện tràn ngập tiếng cười cùng nô đùa.
Khi con người được là chính mình thì đó chính là điều hạnh phúc nhất có phải hay không?