Sau chuyện của Tử Kỳ, Ngô gia và Mặc gia đều lao vào truy sát Tổ chức X cùng Trầm Tuyết. Suốt ba tháng, đánh triệt các cơ sở của X và mãi đến bốn ngày trước, họ nhận được một tin chỉ điểm của một người thì mới tóm gọn được tổ chức X.
Từ đây tổ chức sát thủ X lừng danh đã đi vào dĩ vãng....
Người chỉ điểm là ai?
" Trầm Tuyết"
" Cô ấy?"
" Ừ... thật ra cô ấy hận tổ chức X thấu xương... "
" Tại sao?"
" X hại chết cha mẹ cô ấy..."
"....... "
" Cũng đáng thương cho cô ấy... mang quá nhiều hận thù"
" Cô ấy giờ sao rồi?"
" Đã tự sát... "
" Tự sát?"
" Đúng vậy.... ngay hôm Ngô lão đại "dọn dẹp" tổ chức X"
" Ừ...."
" Mình thấy như thế là quá nhẹ nhàng cho cô ta"
" Người cũng đã mất rồi... cậu so đo làm gì...."
" Cậu nói thế có giống người bị hại không...?"
" Chuyện cũng qua rồi... cậu chấp nhất làm gì... chẵng phải mình đã bình an rồi sao?"
" Vâng... cậu còn nhắc... hại tim mình suýt chút nữa văng ra ngoài.... tổn thọ tận mấy năm... Diệp Tử Kỳ...cậu phải lo đền bù thiệt hại cho mình... "
" Biết... biết.... cậu nói gì mình cũng nghe tất..."
Tử Kỳ vòng tay ôm lấy Tú Viên mà nũng nịu. Nhớ lại lúc cô dọa mọi người phát hoảng, liềm cảm thấy có nợ với bọn họ rất nhiều.
Tử Kỳ đã thoát chết trong gang tấc. Thuốc đó đã giải được AT380.
" À... cậu thật không muốn khôi phục lại Hắc Long?" Tú Viên nghiêm túc hỏi.
" Không...." Tử Kỳ không hề do dự.
Mặc Kỳ Hàn đã biết tất cả mọi chuyện về thân thế của cô và cả chuyện Mặc gia với Hắc Long. Vốn năm đó Mặc Kỳ Minh đồng ý giúp đỡ nhưng vấp phải sự phản đối của các trưởng bối trong Mặc gia nên ông đã trở mặt với Hắc Long, không can thiệp vào việc của họ. Tử Kỳ đã phải suy nghĩ rất nhiều để cuối cùng đưa ra lựa chọn là làm đứa con bất hiếu để giữ tình yêu của mình.
Mặc Kỳ Hàn trong kế hoạch tiêu diệt X thì còn có kế hoạch phụ là tái lập Hắc Long nhưng Tử Kỳ đã quyết từ chối, anh cũng thuận theo ý cô, bãi bỏ kế hoạch phụ đó.
Thấy Tử Kỳ kiên quyết như vậy Tú Viên cũng không bàn đến nữa.
" Hôn lễ của cậu chuẩn bị tới đâu rồi hả?" Tử Kỳ bỗng lên tiếng hỏi.
" Đã xong.... chờ cậu khỏe hẳn để làm phù dâu thôi..."
" Mình khỏe hẳn rồi... chỉ là Lão đại vẫn chưa chịu công nhận là mình khỏe thôi..."
" Hahaha.... không vội... còn tận một tháng nữa..."
" Ừ... còn Phong Viên uyển đã chuẩn bị tới đâu rồi?"
Phong Viên uyển là khu biệt thự Mặc Kỳ Phong xây dựng cho anh ta và Tú Viên. Sau khi kết hôn hai người bọn họ sẽ sống ở đó, Phong Viên uyển nằm trên khu đất đối diện với Mặc gia, cách nhau một con đường rất rộng.
" Xong hết rồi... á cậu nhắc mới nhớ, mình có hẹn với tên Kỳ Phong đi xem nội thất... cậu...vào nhà không?"
" Không đâu... mình muốn ngồi đây một lát nữa... làm xong cái này cho cậu..."
Tử Kỳ cười chỉ vào laptop, Tú Viên cũng mỉm cười, nghĩ nghĩ rồi nói:
" Ừ... vậy để mình gọi thím Lưu cho cậu..."
" Ừ.... tạm biệt..."
" Tạm biệt..."
Tử Kỳ lặng lẽ ngồi nhớ lại tình cảnh của mình ba tháng trước. Tuy thoát khỏi AT380 nhưng khắp cơ thể đều bị tổn thương nặng nề từ hệ hô hấp tuần hoàn, thần kinh, tiêu hóa,... không chừa một chỗ. Hậu quả là bây giờ Tử Kỳ không được vận động mạnh, hay đau đầu khó thở, ăn uống phải kỹ càng.... Tử Kỳ nhận định bây giờ cô là một cây cảnh yếu ớt... sống sót là tốt rồi. Nhưng tình cảnh này cũng không phải không được cải thiện. Dưới năng lực của Chu Tước, Tử Kỳ đã hồi phục khoảng năm mươi phần trăm.
" Em định phơi chết hết vi khuẩn em mới vừa lòng sao?"
Tiếng nói ai đó bá đạo vang lên. Tử Kỳ mỉm cười ngẩng đầu lên.
" Có nắng lắm đâu..."
" Còn cãi..." Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng. Nhìn vào laptop của cô, hỏi:
" Gì đây?"
" Thiệp cưới..."
" Hả?"
Thấy anh bày ra vẻ kinh ngạc, cô vội giải thích.
" Của Tú Viên.... em làm cho cô ấy"
" À... anh còn tưởng..." Anh cố tình kéo dài câu nói, chú ý biểu hiện của cô. Cô lườm lườm anh, mặt hơi đỏ lên:.
" Anh tưởng cái gì?"
" Tưởng cái mà em đang nghĩ" Anh nhướng mày nhìn cô, bình thản nói.
Bá đạo... bá đạo hết sức....
" Ừm... chuyện của X... "
" Em biết rồi... anh và Ngô Ngạn làm việc.. em không có gì nghi ngờ..." Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
" Có thể lược bỏ cái tên họ Ngô kia được không?"
" Haha.... anh tính toán quá nha..."
" Hừ.... "
Tử Kỳ cười khúch khích rồi buông anh ra, xoay người tập trung vào cái laptop.
" Sắp xong chưa?"
" Rồi... lát nữa in ra là xong..."
" Làm thêm một bộ nữa đi... cho đẹp vào..."
Tử Kỳ quay phắt 180 độ, nhìn anh chằm chằm.
" Anh vừa nói gì?"
Anh thở dài một tiếng... cô không nghe thật hay đang giả vờ thế?
" Nói cái mà em vừa nghe.... " Anh thản nhiên trả lời, chợt thấy không hợp lí lắm nên thêm vào ba chữ: "mấy giây trước".
" Anh....." Tử Kỳ bị anh chọc gần như nổi điên. Nhưng chỉ vài giây sau, cô lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi hôn nhẹ lên môi anh. Không để cho anh có cơ hội làm loạn, cô nhanh chóng xoay người lại, tay lướt trên laptop, mở ra một mẫu thiết kế thiệp cưới khác, vô cùng đẹp mắt và sang trọng. Nếu như mẫu thiệp cô làm cho Tú Viên và Mặc Kỳ Phong mang đầy vẻ phóng khoáng với màu trắng và vàng đồng quý phái thì mẫu thiệp vừa mở ra này lại có màu đỏ đậm và đen, đầy uy nghi và sang trọng.
Mặc Kỳ Hàn nhìn mẫu thiệp trên laptop, miệng vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
" Rất tốt" Anh tựa cằm lên vai cô, dịu dàng khen ngợi.
" Thuận tay làm thôi.... " Cô xấu hổ lấp liếʍ.
" Được lắm.... còn dám mạnh miệng" Anh hừ một tiếng, cắn nhẹ vành tai cô.
Cô bị nhột, rùng mình một cái, cười khúc khích trong lòng anh. Anh lại nói tiếp:
" Đợi hôn lễ của bọn họ xong, em khỏe hẳn rồi chúng ta tổ chức hôn lễ.. thế nào?"
" Hừ.... em khỏe lắm rồi... mà anh vẫn chưa cầu hôn em..." Tử Kỳ chu môi trách cứ.
" Có khả năng không?" Anh cười cười, hỏi lại.
" À.... đúng là không có khả năng... thôi bỏ qua bước đó đi...." Tử Kỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi gật gù cho qua.
Anh bật cười thành tiếng trước thái độ và hành động của cô.
" Em dẹp cái mơ mộng đó đi..." Anh thản nhiên bồi thêm một câu.
Tử Kỳ thì đang tưởng tượng cảnh Lão đại băng giá ngàn năm không tan này cầm bó hoa hồng và nhẫn cầu hôn cô, nghĩ thế nào thì cũng vô cùng vô cùng không hợp lý. Hai khái niệm "lão đại" và " cầu hôn" không thể nào cùng phe được.
Vẫn là bỏ đi.... nếu không mọi người sẽ cười Lão đại của cô đến rụng răng mất.
Sau khi hôn lễ của Mặc Kỳ Phong và Tú Viên thì bốn tháng sau Hắc Bạch đạo nhận tin Lão đại Mặc gia kết hôn và Mặc phu nhân chính là Diệp Tử Kỳ từng là X8 Diệp Thiên nổi danh trong thế giới ngầm. ( Vì Mặc Kỳ Phong hoạt động trong giới Bạch đạo nên lai lịch của Tú Viên được giữ kín, Tử Kỳ thì không)
Ngày đại hôn của Lão đại Mặc gia Mặc Kỳ Hàn trở thành hôn lễ lớn nhất từ trước đến giờ ở thành phố A này.
Hôn lễ được tổ chức tại một resort sáu sao của Mặc gia và kéo dài bốn ngày. Quan khách toàn những người có tiếng tăm cả hai giới Hắc - Bạch đạo.
Ba ngày đầu là để mọi người gặp gỡ giao lưu, nghỉ ngơi vui chơi, ngày thứ tư mới là cử hành hôn lễ chính thức.
Ngày hôn lễ....
Trong phòng cô dâu....
" Chị dâu...." Tú Viên nhịn cười, mềm giọng, nũng nịu gọi một tiếng.
" Dẹp cái giọng điệu buồn nôn đấy của cậu ngay...." Tử Kỳ đã trang điểm xong xuôi, đang ngồi nghịch điện thoại, lườm Tú Viên một cái.
" Uầy.... cô dâu mà hung dữ thế..." Tú Viên đi lại, kéo ghế ngồi đối diện Tử Kỳ.
Nhìn Tử Kỳ một hồi lâu, cô vỗ tay một cái, cảm thán:
" Chị dâu mình đẹp nhất.... hahaha"
Hôm nay, Tử Kỳ mặc một cái áo cưới đặt may riêng cho cô. Thân áo cúp ngực đính đá quý lấp lánh ôm sát người, váy viền đuôi xòe rộng, dài một mét. Tóc bới cao đơn giản, hai loạn tóc dợn sóng xõa tùy ý bên tai, đầu cài vòng kim cương. Hoa cầm tay là một bó lan hồ điệp trắng muốt - loài hoa mà cô rất thích.
Hôm nay, cô đeo đủ bộ trang sức Huyết Phượng gồm dây chuyền, bông tai, vòng tay và nhẫn. Màu trắng của váy cưới, của làn da cô càng làm nổi bậc màu đỏ của Huyết Phượng - tượng trưng quyền lực Chủ mẫu đương gia Mặc gia.
" Này.... " Tử Kỳ gọi một tiếng, tay huơ huơ trước mặt Tú Viên.
" Hiccc... chỉ là nhìn cậu... rồi nghĩ đến bọn mình bây giờ... rồi nhớ lại chuyện trước kia" Tú Viên nói, giọng đầy vẻ nghẹn ngào.
" Nghĩ đến hiện tại, tương lai là được rồi... quá khứ đừng nhắc đến nữa.. được không?" Tử Kỳ ôm lấy vai Tú Viên, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
" Ừ...."
" E hèm.... cắt cảnh này được chưa?" Một giọng nói lanh lảnh chen vào. Hai người đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
" Giờ mới đến.... đừng nói là mới ngủ dậy đấy?" Tử Kỳ nhăn nhó nhìn cô ta.
" Ai bảo thế.... tôi cũng cần phải trang điểm chứ... không thể nào thua cô được"
" Bớt tự kỉ xíu đi Từ Ân Nhã..." Tú Viên trề môi nói.
" Hứ..." Từ Ân Nhã lườm Tú Viên một cái rồi đi lại trước mặt Tử Kỳ, cúi xuống đánh giá một lượt, sau đó cũng chịu bật ra một câu tán thưởng:
" Đẹp... coi bộ.... nhân viên trang điểm của tôi làm việc cũng được..."
Tử Kỳ và Tú Viên giả điếc... không so đo với "Trùm tự kỉ" nữa.
Từ lần gặp nhau rồi Tử Kỳ bị hại ở Từ gia lần trước, Từ Ân Nhã cũng quan tâm hỏi thăm cô vài lần cho đến hôn lễ của Mặc Kỳ Phong thì Từ Ân Nhã đã nhập bọn chung với hai người bọn cô.
" Tử Kỳ cũng theo chồng rồi... còn cô tính sao đây?" Tú Viên ngước lên, hỏi cô ta.
" Ai nhaa... vội gì chứ..." Từ Ân Nhã tự nhiên ngồi xuống đùi Tú Viên.
" Tôi còn chưa chơi đã..."
" Haha... cô không lo giữ... coi chừng mất à nha..." Tử Kỳ cười thần bí nháy mắt với cô ta.
" Ngoài cô ra thì tôi chả sợ ai giành... nhưng cô thì cũng yên thân rồi... tôi đây còn sợ gì..." Từ Ân Nhã cười to rồi dựa hẳn người vào Tú Viên. Tú Viên cũng chẵng vừa, hai tay ôm lấy eo của Từ Ân Nhã... ôi... tư thế ám muội vô cùng.
" Hai người đang làm gì đó?" Hợp âm giọng nam của hai người nào đó vang lên, cắt ngang màn quấn quít của Tú Viên và Từ Ân Nhã.
"........" Hai thủ phạm chưa biết giải thích như thế nào.
Hai người nam nào đó liền dời ánh mắt sang Tử Kỳ, chờ một lời giải thích:
" Tôi là tôi không biết... không liên quan"
Ngay lập tức hai thủ phạm ném cho Tử Kỳ hai cái liếc sắc lẹm.