Chương 1: Gặp Gỡ
Trùng Khánh hôm nay về đêm rất đẹp , những lòng đèn noen treo đầy đường phố , nam nữ tay trong tay rão bước cùng nhau đi trên phố hàn huyên , phía xa xa là lũ nhóc cùng nhau trược đuổi quả thật rất náo nhiệt .Vương Tuấn Khải ngồi trong xe BWT đen nhánh nhưng không kém phần quý phái và đắt tiền lăn bánh trên con đường, anh xoa xoa huyệt thái dương áo mở hai cút lộ ra vòm ngực màu vàng đồng săn chắt .Khuôn mặt hoàn hảo sống mũi cao môi nhỏ lông mày sắt bén như vũ khí bí mật gϊếŧ người , nhất là đôi mắt xám tro mỗi khi liếc nhìn người khác đều làm cho họ luôn cảm thấy mình đang đứng tận cùng của sự sống . Đang chìm trong suy tư thì điện thoại rung lên và hát lên bài hát quen thuộc
* thầm thích hàng mi ánh mắt cuốn hút dẫu cho anh lạnh lùng với em
* thích khi người cười lấp ló má lúng bên khoé môi chẳn hề lãng quên
* thích anh thật nhiều đến nổi cứ như đứa ngốc thế này
* mà anh chẳng quan tâm vẫn đang ở đây chờ người ><
" Alo " anh không vui nghe máy
" Vương Tuấn Khải anh về chưa " giọng nói ngọt ngào vang lên
" Phương Chi sao , anh đang trên đường về " Vương Tuấn Khải vài phần không vui nói
" ừm anh ghé qua nhà luật sư Lý lấy giấy ly hôn dùm em "
" ừm "
*Di Phương Chi : 20 ( tuổi ) là con gái tập đoàn Di Thị , tính tình hiền hậu , xinh đẹp là vợ của anh
Anh cúp điện thoại liền ngửa ra ghế thở dài suy tư , đây là vấn đề anh đang suy tư anh và cô kết hôn 1 năm tuy nói kết hôn nhưng thật sự là kết hôn trên quy ước của hai gia đình .
** Rầm
Vương Tuấn Khải đang suy tư thì bị tiếng động lớn làm giật mình ngồi dậy nhìn xem
" Vương tổng có một chú bé chạy ra đường va phải vào xe chúng ta " bác tài xế lo lắng.
" xuống xe " anh lạnh lùng nói .
Bác Từ nhanh chân đi xuống mở cửa cho anh , Vương Tuấn Khải từ trong xe bước ra chỉnh lại quần áo bước đến .Dưới đất là một cậu bé khoảng 10 tuổi quần áo cũ kĩ không được làm lặn , tay chân có nhiều vết bầm roi chằn chịt còn rướm máu thoạt nhìn cũng biết bị đánh đập rất tàn nhẫn .
Anh ngồi xuống lấy tay vén sợi tóc trên trán cậu ta nhìn kỉ khuôn mặt không khỏi giật mình , khuôn mặt cậu rất đẹp tuy là con trai nhưng da mặt trắn mịm môi hơi đỏ sống mũi cao thẳng tắp nhất là lông mi của cậu cong vυ't xinh đẹp
Thịch * tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đánh nhẹ một cái , vừa thương vừa sót cho cậu trai này . Anh cũng không biết mình bị sao nữa mang tiếng là ông trùm khác máu chưa bao giờ biết nương tay hay thương sót cho ai , nhưng cậu trai này rất khác cảm giác đối với cậu là rất muốn yêu thương và bao che dù chỉ mới gặp lần đầu tiên .
" Vương Nguyên mày đứng lại "
Từ xa một người phụ nữ mập mạp hung tỡn tay cầm cây roi tre la hét. nhìn vào cũng biết ai gây ra vết thương bầm tím cho cậu bé này
Vương Tuấn Khải khẽ cao mày nhìn người đàn bà vừa mập vừa hung dữ kia , Mê Tiền từ xa chạy lại đùng đùng sát khí nhìn Vương Nguyên rồi nhìn Vương Tuấn Khải , nhìn từ trên xuống dưới bà cũng biết anh là người có tiền ngu gì mà không đòi tiền chứ.
" Ây tiểu Nguyên của mẹ , anh chạy xe kiểu gì tong trúng con tôi mau bồi thường ngay "
Vương Tuấn Khải nhìn bà ta khẽ nhếch môi bà ta không những hung dữ mà còn tham tiền đúng là lòng dạ đàn bà khó đoán . Bà ta nhìn Vương Tuấn im thinh không khỏi bực tức nhưng cố giữ bình tĩnh .
" này bà kia con bà lao vào xe của tôi nếu tôi không thắng kịp con bà chắc chắn sẽ bị cán chết vậy mà còn dám ở đó la hét hả " Bác Từ nói .
" hừ vậy là tôi sai à , trời ơi con tôi " Bà ta giã vờ khóc lóc nói.
" bà muốn gì " anh nói .
" muốn tiền chứ muốn gì "
" bà nghỉ bà là ai mà đòi tiền hả con bà chưa chết mà " bác Từ khó chịu nói .
" bác Từ ..bà muốn bao nhiêu " anh nói
" 5000 ngàn " bà ra giá nói hư ngu gì không kiếm lợi chứ .
" bà định gϊếŧ người à " bác Từ khó chịu đứng ra cải
" đi lấy tiền " Vương Tuấn Khải không lạnh không nóng nói
" nhưng.. " bác Từ nhìn Vương Tuấn Khải
" nhanh " Vương Tuấn Khải quát
" coi như mấy người biết điều " bà khinh bỉ lòng mừmg như nổ. Haha tiền từ trên trời rơi xuống .
" aaa~~ đau đầu quá " Vương Nguyên ôm đầu la hét
" Vương Nguyên mầy sao vậy " bà ngây người nhìn Vương Nguyên
" bà là ai đừng đánh tôi ....chú ơi cháu sợ " Vương Nguyên chạy lại ôm chân anh khóc
" ngoan không sao " anh ôn nhu vỗ đầu Vương Nguyên rồi cười đắc ý nhìn bà ta
" Vương Nguyên về ngay " bà tức đến đỏ cả mặt nói
" không " Vương Nguyên run sợ xiếc chặt chân anh không buông
Vương Tuấn Khải nhìn bà ta cười nhếch mép nói .
" tôi muốn mua đứa bé này " anh nói
" tiền " bà ta nói
" bao nhiêu " anh nói
"10.000 ngàn " bà ta hớn hở nói câu được rùa vàng rồi .
" hăo .lấy cho bà ta 15.000 ngàn từ nay bà và cậu ta không còn quan hệ nếu tôi thấy bà bén mảng tìm nó thì đừng trách tôi " anh lạnh lùng nói
" hăo có cho tôi cũng không thèm " bà nói xong xoay người bỏ đi
" Ngươi đi đi " anh nói
" chú ơi đừng bỏ cháu ..hu hu " Vương Nguyên bật khóc nói .
" vậy người định theo ta " Vương Tuấn Khải ngồi xuống bên Vương Nguyên tay xoa nhẹ hai bên má ôn nhu hiếm có nói
Bác Từ như không tin vào mắt mình , ông không xa lạ gì Vương Tuấn Khải , ông được Vương Gia nhận vào làm quản gia từ khi Vương Tuấn Khải còn đỏ hỏn mọi việc trong Vương Gia do một mình ông quán xuyến nói chính sát hơn ông là cha đỡ đầu của Vương Tuấn Khải .Ông từng ngày từng ngày trong coi Vương Tuấn Khải lớn lên . Vương Tuấn Khải luôn kính trên nhướng dưới với ông không một lời lẽ không giống một hài tử , ông biết tính cách Vương Tuấn Khải từ khi 15 tuổi anh liền thay đổi một cách hoàn toàn không còn tươi cười trẻ con khi xưa mà giờ chững chạc hơn rất nhiều .Nói đến ôn nhu thì ông chỉ thấy anh chỉ ôn nhu với mình Phương Chi nhưng ông cũng có thể nhận ra nó không đơn thuần là tình nguyện nói cách khác là ép buộc thì đúng hơn .Nhưng anh đối xử với cậu bé mới quen này ôn nhu cả tấm lòng đúng là chuyện hiếm thấy
" ân cháu muốn theo chú " Vương Nguyên dễ thương nói
" hăo cháu tên gì " anh sũng nịnh nói .Anh cũng không biết mình bị sao nhưng anh rất muốn bảo vệ cậu .
" cháu là Lâm Nguyên " Vương Nguyên lí nhí .
" Từ nay cháu là con ta cháu mang họ ta tên Vương Nguyên hiểu không " anh nói
" Vương Nguyên ...zaa tên đẹp quá chú ơj " Vương Nguyên gật đầu.
" còn gọi chú sao " anh nheo mày không vui
" dạ papa " Vương Nguyên nhỏ nhẹ nói
" Nguyên Nhi ngoan ta tên Vương Tuấn Khải nghe không "
" dạ " Vương Nguyên nhìn anh sao đó gật gù đáp
--------vài tiếng sau
Chiếc xe dừng lại trước cổng Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên sau đó nắm tay lôi đi vào trong .Vương Nguyên ngây người nhìn biệt thự màu trắng lấp lánh không khỏi cảm phán .Mọi hành động đều thu vào mắt anh không sót một chi tiết .
Phương Chi vận trên người bộ đồ ngủ sang trọng ngồi giữa nhà tay chóng càm ngủ , Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi vào thấy vậy liền ho nhẹ
" Vương Tuấn Khải anh về rồi ..nhóc này " Cô đang nói chuyện cùng Vương Tuấn Khải thì thấy Vương Nguyên đứng sau lấp ló hỏi .
" đây là Vương Nguyên con nuôi của anh , Nguyên Nhi đây là Phương Chi ngoan gọi một tiếng mẹ nuôi đi " anh vỗ về nói
" mẹ nuôi " Vương Nguyên lí nhí .
" Vương Nguyên ...Tuấn Khải chuyện này " cô bàn hoàng hỏi anh có ai cho cô biết chuyện gì đang xãy ra không
" Chí Hoành dẫn Vương Nguyên đi tắm " Vương Tuấn Khải ngồi xuống sopa lạnh lùng nói .
" dạ ..nhóc đi theo anh " Chí Hoành hướng Vương Nguyên vẫy tay nói .
" không " Vương Nguyên nắm chặt tay áo Vương Tuấn Khải một mực không buông .
" Vương Nguyên ngoan theo anh đi tắm nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng " anh an ủi nói
Vương Nguyên nghe lời từ từ buông vạt áo Vương Tuấn Khải nhìn Chí Hoành mím môi , Chí Hoành hí hửng nhanh chóng lôi Vương Nguyên đi
Nhìn Vương Nguyên mất bóng cô nhanh chóng nhìn anh truy vấn
" Em nhờ anh qua luật sư Lý lấy giấy ly hôn có chưa , em chờ lâu lắm rồi đó " cô khẽ nhăn mi khó chịu nói
" anh quên rồi " Vương Tuấn Khải nhìn cô khẽ nói
" sao cơ , em nhắc anh 3-4 lần vậy mà , hây nhờ anh có chút xíu chuyện cũng quên là sao " cô cao mày nhìn Vương Tuấn Khải ngồi đó .
" Phương Chi có thể dời li hôn vài ngày được không " anh ngồi dậy nhìn cô nói
" hả " cô ngạc nhiên nhìn anh
" anh muốn em chăm sóc Nguyên Nhi dùm anh , vì vài ngày nữa anh phải đi Mỹ làm thủ tục cho Nguyên Nhi " anh nhìn cô nói
" thì ra là vậy sao , tôi cứ tưởng anh bảo tôi đừng ly dị nữa .Vương Tuấn Khải anh có biết mình quá ít kỉ không ,thôi được rồi anh đi đi " cô nhìn anh không cảm xúc nói
" anh xin lỗi ..và cảm ơn em đã hiểu cho anh " anh nói
" đây không phải là anh mà tôi từng quen , anh cũng không cần phải cảm ơn tôi , vì tôi cũng không muốn nhóc con vừa gọi tôi là mẹ , mà không quan tâm nó , ngủ sớm đi " cô nói xong bước lên phòng , để mình anh ngồi đó
Vương Tuấn Khải nhìn cô khuất bóng tâm trạng trùng xuống nặng nề , anh giải quyết vấn đề đúng hay sai .nhưng thôi kệ chuyện gì tới sẽ tới ai đo lường được chuyện ngày mai chứ
End 1
Hay không nè ra nhiêu thôi cho mọi người hóng chơi , truyện của Juk ©< nha cấm mang đi khi ta chưa cho phép nhớ để lại vote và cmt khi đọc nha đủ 10 ⭐ ta sẽ ra típ chờ đi
Vote và cmt nha 💙💚