Chương 9
Đúng như đã hứa, vào khoảng ba giờ chiều anh lái xe đến trung tâm thương mại. Đậu xe vào bãi, anh vào cậu cùng lên lầu một để mua một số vật dụng: thuốc, bông gòn, gối ôm cổ,.... để chuẩn bị cho cuộc du lịch sắp tới. Vừa bước vào đã có hàng loạt người đứng chào. Anh vào cậu cùng nhau đi một vòng, mua những thứ cần chuẩn bị. Sau khi mua xong họ quyết định đi đến Lẩu Thực để ăn món cay, đây là quán cậu yêu thích nhất. Nhưng ít khi được tới vì giá thành ở đây rất cao.
Mở cửa xe cho cậu rồi anh cũng nhanh chóng lên, khởi động xe. Từ đây đến đó cũng khá xa tầm khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ chạy xe. Nếu muốn kịp giờ ăn trưa thì phải đặt bàn ăn trước, nếu không thì sẽ không có chỗ ngồi.
- Để anh đặt bàn trước.
- Không cần đâu, em đã đặt rồi.
Vòng mắt khẽ cong xuống hình lưỡi liềm nhìn cậu. Chỉ ngón tay trỏ lên giữa trán của cậu.
- Em đó thấy đồ ăn là nhanh lắm.
Cậu cười thành tiếng chui vào lòng anh, chợp mắt một chút, tại vì còn khá lâu nữa mới tới.
Thấy cậu buồn ngủ anh cũng không nói gì. Lái xe một tay còn tay kia thì vòng ra sau lưng ôm lấy eo cậu. Lái xe một quãng đường dài thì rốt cuộc cũng tới nơi, khẽ lay lay cậu dậy.
- Nguyên Nhi, đã tới nơi rồi.
Cậu vươn vai để xua tan đi cơn nhức mỏi. Bước xuống xe, để anh ôm eo tiến vào trong. Vào phòng rồi chọn món. Lần này thì cậu không như lần trước, sợ tốn tiền, cậu gọi gần hết cả thực đơn, anh lắc lắc đầu nhìn cậu. Cậu đúng là con mèo nhỏ ham ăn nha.
Vì cửa phòng là kính trong nên có thể nhìn thấy mọi cảnh xung quanh. Bỗng cậu chạy ra ngoài, thốt lên:
- Từ Lâm, anh đi đâu thế.
Nghe có tiếng người gọi mình anh ta quay người lại, đập vào mắt anh ta là thân hình bé nhỏ mà mình tìm kiếm lâu nay. Bước vội về phía cậu, nắm lấy tay cậu hỏi:
- Nguyên mấy ngày nay em đi đâu thế.
- Em đã dọn qua nhà Vương Tuấn Khải ở rồi.
- Sao em không nói cho anh biết.
- Em...
- Từ Lâm đi thôi, chủ Sở đến rồi.
Người đằng xa khẽ nhắc nhỡ anh.
- Nguyên, anh phải đi đây, có gì sẽ gặp em sau.
Nói rồi anh đi thật nhanh về phía cuối hành lang.
Vương Nguyên quay vô chỗ ngồi chuẩn bị ăn tiếp thì nghe tiéng Vương Tuấn Khải cất lên.
- Đợi phục vụ mang nước rửa tay lên đã.
- Làm gì?
- Thì rửa tay chứ làm gì.
Đúng lúc ấy phục vụ mang một thao nước ấm đặt lên bàn. Tay cầm lấy tay cậu đưa vào thao nước chà thật mạnh. Làm cho nó đỏ ửng lên một mảng. Cậu nào có biết khi nảy thấy anh ta và cậu nói chuyện thân mật đã làm anh tức giận, đã vậy còn nắm tay. Anh là một người có tính đọc chiếm rất cao ấy.
- Đau em.
Do lực tay anh quá mạnh, khiến cho cậu rất đau, nước mắt cũng bắt đầu chảy.
Thấy cậu nói vậy thì lực tay anh cũng giảm dần, xoa dễ nơi bị tổn thương, thấy nó bớt đỏ thì mới lên tiếng.
- Anh xin lỗi, nhưng lần sau không được nói chuyện thân mật, nắm tay người lạ nữa.
Nghe anh nói vậy cậu liền nín khóc thút thít cười. Nguyên lai là do anh ghen.
- Thì ra là anh đang ghen sao.
- Chồng em thì không được ghen sao?
Đánh nhẹ vào lòng ngực rắn chắn của anh, mặt cậu cũng bắt đầu ủng hồng.
- Ai là vợ anh, cả nhà anh mới là vợ.
Biết cậu tức giận anh cũng không chọc nữa.
- Ăn nhanh đi về còn làm chuyện đại sự nữa.
- Chuyện đại sự anh nói là chuyện gì?
- Về nhà rồi biết.
-----------
Mấy má đoán đi đại sự là chuyện gì?
Đoán đúng thì ta tặng chap sau nha.
Có sai xót mong thông cảm.
Sao vàng and follow me.
5-6-2018.
#BéNô.