Nguyên Nhi Ngốc Của Tổng Tài [Khải Nguyên]

Chương 4

Chương 4
Hiện tượng là mấy má đọc chùa này càng nhiều.

Rất nhanh anh đã quay về, mở cử bước vô phòng, thấy cậu đang cầm điện thoại của anh chơi. Nhìn chăm chú đến nổi mà không biết anh vào. Đôi mày đem của cậu nhíu lại.

Trong điện thoại giờ đây là hình của anh và một cô gái trong có vẻ rất giống cậu, nhưng khác nhau nhiều nhất đó chính là đôi mắt. Cô ấy mang một đôi mắt là màu nâu nhung, còn của cậu là màu đen. Nhìn cô ta và anh thân mật với nhau mà lòng cậu rất khó chịu. Cô gái đó là ai?

- Nguyên

Nghe thấy tiếng anh gọi mình, cậu vội vàng thoát ra, bấm đại vào một ứng dụng game nào đó, quay sang nhìn anh mỉm cười.

- Anh đã về.

- Ừ, đang làm gì đó.

- Chán quá nên lấy điện thoại anh chơi.

Đặt tô cháo xuống bàn, đi tới giường kéo cậu vô lòng mình, đặt cằm cọ cọ vô tóc cậu, tóc cậu rất thơm, là mùi thơm tự nhiên chứ không hẳn là do dầu gội. Hôn lên mái tóc đó.

- Đã đỡ hơn chưa.

- Rồi ạ.

Anh đứng dậy lấy tô cháo, kéo ghế ngồi đối diện cậu. Nhìn anh chăm chú thổi từng muỗng cháo để đút cho mình, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Đưa muỗng đến miệng cậu, nhìn Vương Nguyên chừng chừ mà không chịu mở miệng để ăn. Sự kiên nhẫn của anh đã đạt tới giới hạn cao nhất từ trước tới đây, đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm qua, tự tay anh chăm sóc người mình thương, vậy mà đổi lại là sự thờ ơ của cậu.

- Há.

- Không ăn hành.

Cậu đưa ray chỉ đám hành trong tô, chu chu môi nói. Nhìn đôi môi đỏ mộng của cậu chu lên, kiềm lòng không được nhướn lên hôn vào đôi môi đó một cái, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Rồi ngồi đùa hành qua một bên, tiếp đến đó là đút cháo cho cậu. Anh xong còn lấy khăn giấy lau sạch những vết cháo còn dính trên miệng cậu.

" Cốc, cốc "

- Vào đi.

- Vương tổng, đồ của ngài đây ạ.

- Để ở đó đi.

Phục vụ để bộ đồ lên bàn rồi đi ra ngoài.

- Ngoan, anh đi tắm.

Vớ lấy bộ đồ rồi anh đi thẳng vào nhà vệ sinh. Anh quyết định là sẽ cùng cậu ở đây vài ngày để bác sĩ theo dõi theo, chừng nào khỏe hẳn thì mới cho cậu xuất viện, sau đó sẽ cùng cậu đám cưới. Nghĩ đến tương lai chỉ có anh và cậu, nhịn khôg được mà khóe miệng cong lên một đường hoàn chỉnh.

" Tinh "

Là tin nhắn trong điện thoại của anh, cầm điện thoại lên xem, tin nhắn được gửi tới từ một số điện thoại lạ. Mở tin nhắn ra đọc, mà làm cậu sửng sờ.

" Tuấn Khải, mai em sẽ bay về nước. Em biết là anh vẫn cho người tìm kiếm em đúng không, em hy vọng chúng mình sẽ quay lại. Hẹn gặp anh ở chỗ cũ.

Lệ Nhi "

Cô ta là ai, là cô gái mình thấy trong điện thoại anh sao? Là người yêu cũ cũa anh, anh ẫn còn yêu cô ta. Vậy tại sao anh vẫn muốn cùng cậu tổ chức đám cưới chứ.

~ Cạch ~

Anh bước ra với mái tóc ước sủng, không phải là bộ tây trang như thường ngày mà là một bộ đồ ngủ rất thoải mái. Nhìn cậu nằm trên giường chùm chăn kín người từ đầu tới chân, anh nhíu mày. Bước tới gần thì nghe tiếng thút thít phát ra từ cậu, với tay kéo chăn ra. Nhìn đôi mắt của cậu mà nội tâm anh mâu thuẩn. Vổ nhẹ lên lưng để cậu bình tỉnh lại, yêu chiều hôn lên đôi mắt mọng nước ấy.

- Làm sao.

- Không thương anh nữa.

" Tại sao " Anh nhăn mặt khó hiểu, anh đã làm gì đâu chứ.

Tầm mắt rơi vào chiếc điện thoại nằm trơ chọi ở trên giường. Cầm điện thoại lên đọc tin nhắn đang hiển thị trên màn hình ấy, anh khẽ cười, thì ra là cậu đang ghen.

- Không thương, không thương nữa.

Vừa nói cậu vừa đánh vào người anh, lấy tay mình giữ chặt hai tay cậu lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, nhưng càng lau cậu lại càng khóc nhiều hơn. Anh hằn giọng nói:

- Nín ngay.

Nghe giọng anh có chút giận dữ, cậu nhào vào lòng anh, đưa tay lên ôm chặt cổ anh như sợ chỉ cần buông lỏng ra một chút thôi thì anh sẽ biến đi mất vậy.

- Không cho đi, không cho đi.

Cậu khóc ướt cả áo anh, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái. Kéo cậu áp sát vào người anh, cúi xuống nói khẻ bên tai cậu:

- Nín, không đi được chứ.

Cậu ngước lên nhìn anh với đôi mắt đầy nước.

- Chỉ được thương em.

- Ừ.

Đứng dậy ẩm cậu đi ào nhà vệ sinh, lấy cái khăn bông xả với nước nóng, vắt cho khô rồi cầm tới lâu mặt cho cậu. Lại một lần nữa hôn nhẹ lên đôi mắt sưng húp ấy một cái.

Đặt cậu nằm lên giường đưa tay mở hộp tủ bên cạnh, lấy ra chai thuốc nhỏ mắt, nhổ cho cậu. Chỉnh chăn cho Vương Nguyên rồi anh cởi dép lên giường nằm, ôm cậu cùng chiếc chăn vào lòng. Đưa tay mình đặt lên tay anh chà nhẹ. Mắt đao điếc nhìn anh, nhịn không được quay sang hỏi anh.

- Khải, anh có yêu em không.

- Có.

Cắn cắn môi cậu lại hỏi tiếp:

- Vậy còn cô gái nhắn tin cho anh thì sao.

- Chỉ là cô ta tự mình đa nghi thôi.

Nghe được câu trả lời hài lòng, bất giác khóe miệng giương lên một nụ cười tươi tắn. Nhướn người lên, đặt vào môi anh môi nụ hôn ngọt ngào.

- Em yêu anh nhất.

- Ừ, ngủ đi.

Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu bỏ vào chăn, rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

_________

Hình như ta không nở ngược!

Sắp tới ta quyết định sẽ chuyển một bộ nữa của Khải Nguyên. Nhớ ủng hộ.

Sao vàng and follow me.

12-4-2018.

#BéNô.