Chương 2
" Cạch "- Ba con mới về.
- Ba sao thế?
Cậu vừa mở cửa ra đã thấy ông ngồi trên ghế mặt mày bầm tím thấy thế cậu vội chạy lại hỏi ông.
- Nguyên, họ tìm thấy nhà ta rồi.
- Họ, họ là ai hả bố?
- Là bọn đòi nợ.
- Sao, sao họ tìm được thế hả ba?
Nói đến đây hai hàng nước nóng hỏi chảy xuống má cậu. Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Họ đã biết nhà cậu rồi, chắc chăn họ sẽ không để yên cho gia đình cậu. Mẹ cậu đã vì chuyện này mà mất, chỉ còn hai cha con cậu nương tựa lẫn nhau qua năm tháng. Giờ ông trời bắt cậu phải làm sao đây. Đầu óc của cậu bây giờ hoàn toàn trống rổng chẳng nghĩ được gì. Cậu lắp bắp nói:
- Bây giờ mình phải làm sao hả ba.
Ông cầm một tấm thẻ nhét và tay cậu.
- Họ bảo con đến đây để thương lượng ( ý là địa chỉ trong tấm thẻ ấy ).
- Là Vương Tuấn Khải, tổng giám đốc của Vương Thị sao.
- Ừ, xíu nữa con đến xem thử đi, biết đâu có cách giải quyết hả con.
- Vâng.
Cậu thúc thít trả lời, nói rồi lấy tay chùi hết những giọt nước mắt, nước mụi trên mình. Đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị.
____
Đúng bảy giờ ba mươi phút, cậu đã có mặt trước Vương Gia. Giơ tay lên bấm chuông vài cái, khoảng vài phút sao thì có người phụ nữ chạy ra mở cửa.
- Cậu tìm ai?
- Dạ, cho cháu gặp Vương Tuấn Khải ạ.
- Cậu có hẹn trước không.
- Dạ có.
- Vâng, xin mời cậu vào.
Cậu đi theo người phụ nữ ấy vào trong. Vừa vào đập vô mắt cậu là một vườn hoa Lavender ( hoa oải hương ), một khu vườn màu tím giản dị không quá nổi bật nhưng lại mang lại cho người ta một cảm giác dễ chịu. Đặc biệt lại chính là loài hoa cậu thích, mùi thơm của hoa hòa vào trong gió se tạo ra một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng. Hít sâu vào một hơi rồi cậu mới sãi chân đi tiếp. ( vâng một phút Pr hoa xin hết )
Bước vào trong phòng khách, cậu đã thấy anh ngồi trên sofa, chân vắt chéo nhau, một tay cầm ly chất lỏng màu đỏ thẩm, tay còn lại đút vào vào túi quần. Nhàn nhã ngồi nhăm nhi thứ chất lỏng đang cầm trên tay ấy.
- Tôi... tôu tới rồi đây.
Hai tay cậu siết chặt vào nhau, giọng nói có chút run run như đang sợ sệt một điều gì đo. Đúng! Cậu đang rất sợ, rất sợ, anh là ai kia chứ, anh chính là Vương Tuấn Khải, cũng là người quyết định sự sống còn của ba cậu và cậu.
- Lại đây!
Cậu phân vân không biết có nên lại hay không thì một lần nữa anh lên tiếng thúc giục " Nhanh lên " giọng nói không còn chứa đựng sự kiên nhẫn. Thấy anh không thể chờ đợi được nữa, cậu từ từ bước lại gần anh. Chưa tới chỗ anh, cậu đã bị một lực lớn tác động lên khiến cậu ngã xuống đùi anh. ( lực lớn ở đây là anh ) Sợ anh tức giận, cậu vội đứng dậy nhưng lại bị anh vương tay kéo lại.
- Ngồi im.
Giọng nói của anh đầy mệnh lệnh, khiến cho cậu không giám làm trái ý anh. Anh vùi đầu ào cổ cậu tham lam mà hít. Hơi thơ của anh phả vào cổ cậu làm cho cậu nhột mà cườo khúc khích. Dùng tay của mình đẩy đẩy người anh ra, cố tránh né hơi thở đó. Nhưng sức cậu sao mà lại sức anh chứ? Đành phải mở miệng cầu xin anh.
- Đừng, thật là nhột, ha... ha... ha.
- Em không có chuyện gì muốn nói với tôi sao.
- Có... có mà.
- Hử?
- Anh có thể tha cho ba tôi được không? Một lần thôi.
- Được, nhưng có một điều kiện.
- Điều kiện gì.
- Em phải làm đám cưới với tôi.
Nghe được câu đó nhất thời cơ thể cậu bất động, mắt chữ A mồm chữ O. Ít lâu sau cậu mới lấy lại được sự bình tĩnh, xoay người qua hỏi anh:
- Sao.
Anh đưa tay lên nhéo má cậu.
- Một là cưới, hai là chết.
- Cưới thì cưới, ai sợ ai chứ.
Anh vừa nói xong thì cậu đã trả lời, cưới anh thì cũng tốt thôi. Cậu thấy anh rất được nha, lại đặc biệt ôn nhu, như thế cậu phải sợ gì chứ.
Nghe được cậu trả lời ấy của cậu, khóe miệng anh kéo lên một đường cong hoàn chỉnh. Cậu thật dễ dãi nha, bảo sao anh không để ý cậu được chứ. Khẽ hôn lên má cậu.
- Được lát nữa tôi sẽ kêu quản gia Chu qua lấy đồ của em. Giờ thì lên thay đồ đi, tôi dẫn em đi ăn.
- Vâng.
Nghe anh nhắc đến ăn thì hai mắt cậu sáng chưng, tụt xuống khỏi người anh, chạy lên lầu. Đang chạy, cậu bỗng dừng lại quay người về phía anh.
- Nhưng tôi không có đồ, thì làm sao.
- Đồ em tôi để tron phòng đấy.
Nghe được vậy cậu vội chạy lên nhưng chạy được mấy bước thì quay lại hỏi anh:
- Nhưng phòng ở đâu.
- Lầu 2, phòng chính.
Khoảng năm phút sau thì cậu chạy xuống.
Cậu mặt một chiếc áo T- shirt mà trắng, điểm thêm một vài hoa văn và một vài điểm nhấn, cùng với đó là chiếc quần da bò màu đen bó sát người, tạo ra một đường cong hoàn chỉnh. Từ trên lầu chạy xuống thấy anh thì miệng đã kêu lên oai oái:
- Khải Khải, đi ăn, đi ăn.
- Khải Khải.
Cậu còn trèo hẳn lên người anh, dùng tay mình lắc mạnh tay anh.
Nhìn cậu làm nũng mà lòng anh cũng vui lên hẳn, đưa tay kéo cậu sát vô người mình hơn, rồi ẳm cậu ra xe, thắt dây an toàn cho cậu rồi khởi động xe láy đi. Trên đường đi tay anh và tay cậu, mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Không ai nói điều gì, không gian yên lặng đến lạ thường.
__________
Sao vàng and follow me.
6-4-2018.
#BéNô.