Chương 1: Lầm tin lầm yêu
Vương Nguyên vừa về tới nhà đã thấy Tô Nguyệt - mẹ mình nằm dưới sàn nhà trong tình trạnh hết sức chật vật thì sợ hãi chạy tới đỡ bà ngồi lại xe lăn.Nhìn thấy thân thể mẹ mình đầy những vết bằm xanh bằm tím mới có cũ có. Khóe miệng còn có vết máu đã khô thì cậu đau đớn. Ôm lấy hai chân bà khóc nức nở:"Mẹ ơi..."
Bà liền xoa xoa đầu cậu yếu ớt nói:"Đừng khóc. Con đã hứa với mẹ là con sẽ mạnh mẽ mà".
Cậu ngước nhìn bà:"Mẹ ơi... Chúng ta đi khỏi đây đi được không? Được không?"
Bà đưa tay lau nước mắt cho cậu:"Nguyên nhi. Con không được bỏ cuộc. Tài sản Tô gia không thể giao cho tên đàn ông xấu xa kia được. Con chính là người thừa hưởng tài sản duy nhất của Tô gia. Con không được để hắn ta đắc ý"
Cậu lắc đầu uất nghẹn nói:"Con không cần tài sản. Con không cần gì cả. Con chỉ cần mẹ thôi. Ngày nào ông ta cũng đánh mẹ như vậy. Con sợ lắm...Con Sợ lắm..."
Bà ho khan mấy cái rồi nói:"Tô thị chính là tâm huyết của ông ngoại con. Con có nhiệm vụ giữ gìn nó. Con không được bỏ cuộc. Không được bỏ cuộc..."
Nói xong bà liền ngất đi.
Vương Nguyên hoảng sợ hét lên:"Mẹ ơi...mẹ ơi..."
****
Nhìn gương mặt trắng bệt của mẹ mình thì nắm bàn tay bà:"Mẹ ơi...mau tỉnh lại đi...con sợ lắm...mẹ ơi..."
Vương Nguyên rất sợ. Cậu thật sự rất sợ. Sợ bà sẽ không chịu nổi mà ra đi bỏ lại một mình cậu.
Dù rất muốn bảo vệ mẹ mình nhưng cậu lại không thể làm được gì bởi vì cậu chỉ là một đứa bé 5 tuổi.
Vương Nguyên chỉ có thể khóc và nén uất hận khi nhìn thấy người mà cậu gọi là Cha cứ hành hạ và đánh đập mẹ cậu không chút thương xót hết ngày này qua ngày khác
Tất cả mọi chuyện cũng từ sự cả tin của mẹ cậu mà ra. Hay nói đúng hơn là do người cha của cậu quá xảo huyệt quá mưu mô.
Mẹ cậu tên là Tô Nguyệt. Là thiên kim tiểu tư duy nhất của Tô thị- Tập đoàn có quy mô lớn thứ 3 trong nước.
Tuy lớn lên trong một gia đình đại thương nhân nhưng mẹ cậu sống rất hòa nhã và thân thiện với mọi người xung quanh.
Bà luôn lấy bà ngoại cậu làm gương nên vì vậy bà cũng một là người phụ nữ truyền thống mẫu mực.
Mẹ Vương có gương mặt vừa thanh tú vừa phúc hậu. Cộng thêm tính cách ngoan hiền nên có rất nhiều người trong giới danh gia vọng tộc ngỏ ý muốn cầu thân.
Nhưng rồi một ngày tai họa bỗng ập tới. Khi đó mẹ cậu vừa tròn 18 tuổi.
Hôm đó bà cùng bà ngoại cậu đi công tác từ thiện ở một vùng núi. Trên đường về thì xảy ra tai nạn giao thông.
Sau vụ tai nạn thì bà ngoại cậu qua đời vì mất máu quá nhiều. Còn mẹ cậu thì bị hôn mê suốt một tháng. Đến khi tỉnh lại thì bà mới phát hiện ra bà đã bị liệt nửa thân dưới.
Nỗi đau mất người thân cộng thêm bản thân biến thành phế nhân khiến bà không chịu nỗi đả kích dẫn đến trầm cảm nặng.
Bà tự cô lập bản thân mình. Không dám ra đường. Thậm chí với những người hầu trong nhà bà cũng tỏ ra xa lánh và sợ hãi.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua cho tới khi bà gặp cha cậu - Vương Khâm
Vương Khâm lúc đó là trợ lý riêng của Ông ngoại cậu nên thường xuyên lui tới Tô gia.
Lúc đó tâm trạng của mẹ cậu đã ổn định hơn nên thỉnh thoảng sẽ ra vườn hoa ngồi vẽ tranh.
Đó cũng chính là cơ hội để Vương Khâm tiếp cận mẹ cậu.
Thời gian dần trôi mẹ cậu cũng bị hành động ôn nhu và những lời chân tình của ông làm cho rung động.
Hai người tìm hiểu nhau được một năm thì làm đám cưới.
Kết hôn xong thì Vương Khâm càng tỏ ra thương yêu và cưng chiều mẹ cậu hết mực khiến mọi người ai cũng nghĩ rằng mẹ cậu hay làm việc phúc nên được phúc.
Ông ngoại cậu thấy vậy nên cũng tin tưởng mà giao cho Vương Khâm đảm nhận vị trí CEO của Tô thị vì tuổi ông cũng không còn đủ sức để đảm đương nữa. Mà giao cho người ngoài thì ông lại không yên tâm.
Thời điểm ông ngoại cậu mất thì toàn bộ tài sản Tô gia nằm trong tay mẹ cậu.
Vương Khiêm một mặt bòn rút tài sản Tô thị. Một mặt buông lời dỗ ngọt mẹ cậu chuyển nhượng tài sản cho ông để ông có thêm uy tín mà làm ăn khi đối diện với khách hàng.
Mẹ cậu hết mực tin tưởng chồng nên đồng ý chuyển giao một nửa cổ phần Tô thị trong tay mình.
Cũng từ đó Vương Khiêm bắt đầu dần dần lộ ra bộ mặt giả dối vốn có.
Ông thường xuyên đi sớm về muộn thậm chí còn diện cớ say xỉn mà đánh đập mẹ cậu.
Mẹ cậu hỏi thì ông nói Tô thị đang gặp sự cố về tài chính. Muốn mẹ cậu bán đi một số bất động sản của Tô gia để huy động nguồn vốn cho Tô thị.
Mẹ cậu bắt đầu sinh nghi nên âm thầm điều tra sổ sách của Tô thị.
Lúc đó mới phát hiện ông ta tham ô công quỹ. Còn lấy danh nghĩa Tô thị mà vay không ít ở các ngân hàng.
Biết được kế hoạch bại lộ thì Vương Khâm tháo bỏ lớp mặt nạ bấy lâu.
Ông giam lỏng bà trong phòng và cấm không cho liên lạc với bất cứ ai.
Lúc đó mẹ cậu thật sự rơi vào vực sâu của tuyệt vọng. Niềm tin của bà. Hy vọng về một gia đình hạnh phúc của bà. Tất cả đều sụp đổ.
Bà chỉ muốn chết cho xong nhưng nhớ tới cái chết không thể giải quyết được gì. Hơn nữa bà còn có cậu. Bà không thể bỏ rơi cậu một mình. Cậu chính là tia hy vọng cuối cùng của bà.
Nhưng càng ngày Vương Khâm càng được nước lấn tới. Dẫn nhân tình về nhà. Còn ra tay đánh đập mẹ cậu xem như thú vui để tiêu khiển.
Về sau mẹ cậu mới biết đó không phải là nhân tình của ông mà là người yêu của ông lúc trước.
Vì muốn chiếm đoạt tài sản của Tô gia mà họ mới miễn cưỡng chia tay để ông có cớ tiếp cận bà.
Thật chất họ vẫn lén lút qua lại với nhau. Thậm chí người đàn bà ấy còn mang thai trước mẹ cậu một năm.
Lúc này mẹ cậu mới nhận ra tất cả từ đầu đã là giả đối. Vương Khâm chưa hề yêu thương bà. Tất cả chỉ vì tiền mà thôi.
*18-6-2018*