Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh [Khải Nguyên]

Chương 8

Chương 8
Chiếc xe băng đi con đường vắng mọi thứ về đêm trở nên tính lặng, càng đi Vương Nguyên càng thấy đường này không phải đường về nhà của cậu.

" anh đưa tôi đi đâu ? Đây đâu phải đường về nhà của tôi." Câu quay sang hắn hỏi.

" chúng ta về nhà." Hắn đưa tay xoa tóc cậu nói, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu không hề che giấu.

" về nhà ???" Cậu mờ mịt hỏi lại một lần nữa để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

" đúng vậy, nhà của chúng ta." Hắn định lại một lần nữa làm cho cậu không khỏi rùng mình. " về nhà của chúng ta? Cậu và hắn thân nhau như vậy sao?"

------------dải phân cánh đáng yêu---------------------------

Chiếc xe dừng ở một chiếc cổng sắt cao gần 3m, chiếc cổng từ từ mở ra chiếc xe chạy vào trong khoảng 100m mới đến Nguyệt thự dọc đường đi vào có hai hàng cây ở hai bên rất đẹp. Bước xuống xe Vương Nguyên không tỏ ra ngạc nhiên gì về căn biệt thự đồ sộ trước mắt cả, Vương Tuấn Khải là ai cơ chứ.

" vào thôi." Hắn bước xuống xe ôm lấy eo cậu bước vào, hắn hơi thất vọng khi cậu không biểu hiện cảm xúc nào khi thấy Nguyệt thự cả nhưng cũng rất nhanh biến mất.

" mừng chủ nhân và cậu chủ về nhà." Hai hàng người hầu và vệ sĩ cúi chào hắn và cậu. Hắn ngật đầu hài lòng đưa cậu vào trong nhà.

" anh thường xuyên đem tình nhân của anh về như thế này sao." Cậu nói vẻ mặc khinh bỉ nhìn hắn. Mình bị ăn giấm chua mà không biết.

" không, tôi không đem ai về Nguyệt thự em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng." Vừa ôm cậu vào lòng vừa nói, hắn nở nụ cười khi ngửi thấy mùi giấm chua ở đâu đấy. Còn cậu khi nghe hắn nói vậy không biết vì sao khó chịu trong lòng biến mất hết.

" đây là Vương quản gia, có chuyện gì cứ nói với ông ấy là được." Hắn chỉ vào Vương quản gia nói.

" đi thôi, em cũng mệt rồi về phòng ngủ thôi." Nói rồi ôm cậu lên phòng, cậu cũng chẳng phản kháng cậu cũng mệt rồi. Cậu lên phòng vào phòng tắm nhưng bên trong có phòng thay đồ và phòng tắm, bây giờ cậu thấy trong phòng thây đồ có đủ loại quần áo size của cậu. Thật ra số quần áo này là ro Vương Tuấn Khải chuẩn bị cho cậu. Cậu trọn lấy bộ quần áo ngủ màu xanh dương bước vào phòng tắm, cậu ngâm mình trong nước ấm khoảng 30" rồi bước ra.

" sao anh lại ở đây ?" Cậu thấy hắn ngồi trên giường chưa đi thì nhíu mày hỏi.

" tại sao anh lại không được ở đây?" Hắn cười hỏi lại cậu.

" đây là phòng của tôi." Cậu hùng hổ nói.

" đây là phòng của tôi mà." Hắn làm vẻ mặt vô (s) tội nhìn cậu làm cho cậu nổi hết cả da gà.

" anh.." chưa để cậu nói xong hắn đã ôm cậu ngồi trên đùi của hắn. Cầm lấy khăn trong tay cậu nhẹ nhàng lâu tóc cho cậu.

" ngoan, để tóc ướt sẽ bị cảm." Nghe vậy cậu cũng không nói gì nữa để mặc cho hắn lâu tóc cho mình.

" xong rồi." Hắn nói xong cậu liền nhảy xuống khỏi vòng tay của hắn rồi lắp chăn ngủ. Thấy cậu như vậy hắn khẽ cười bước vào phòng tắm rửa rồi thay bộ quần áo ngủ rồi ra bước ra ngoài. Khẽ nhấc chăn lên nằm xuống ôm lấy cậu vào lòng.

" ngủ ngon nha bảo bối." Nói rồi hôn lên trán cậu và nhắm mắt ngủ vì vậy hắn đã bỏ đỡ mất nụ cười của cậu. Thật ra cậu chưa hề ngủ cậu chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ thôi, khi nghe hắn nói vậy trong lòng cậu rất ấm áp. Có lẽ cậu đã thích hắn mất rồi, chỉ là thích nhưng sau này thì có thể yêu. Nhưng bây giờ cậu thích cảm giác này, những chuyện sau này cứ để tự nhiên đi.