Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh [Khải Nguyên]

Chương 2

Chương 2
Sau khi rời khỏi bar Mị cậu lên xe trở về nhà, chiếc xe băng trên đường nhanh như chấp khiến cho nhiều người phải khϊếp sợ. Mà không biết mình đã đọt vào mắt của một con sói.

Cậu tên Vương Nguyên cha mẹ mất sớm nên khi còn nhỏ cậu đã gia nhập Nhất Ám tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, cậu phải học cách bảo vệ mình trong xã hội đầy phức tạp này, cậu dần trở nên lạnh lùng và biết che dấu cảm xúc của mình hơn. Cậu hiện đang học ở trường Angel, trường học dành cho những người giàu có.

cậu vào trường là nhờ được học bổng, cậu tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo và sống cuộc sống như bao người khác. Vương Nguyên hạ cửa kính xe xuống, một tay để ở tay lái, một tay trống lên cửa xe tùy ý để gió nghịch mái tóc đen mềm mại của cậu.

Không bao lâu thì cậu về đến căn biệt thự của mình, cậu lấy xe vào gala rồi cậu lên phòng lấy bộ quần áo vào phòng tắm. Cậu ngâm mình trong làn nước ấm rồi từ từ nhắm mắt lại, bỗng trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt của Vương Tuấn Khải lúc nhìn cậu khi ở trong bar. Cậu lập tức mở mắt ra.

" Sao mình lại nhớ tới hắn chứ, chắc là mình bị ám rồi." Cậu tự nói với mình như vậy rồi nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng tắm, sau khi sấy khô tóc cậu nhanh chóng leo lên giường và nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau," reng... reng... reng..." đồng hồ báo thức kêu ing ỏi và " bụp" chiếc đồng hồ đã bị ném vào tường không thương tiếc. Một lúc sau cậu ngồi dậy xuống giường vào đánh răng rửa mặt để đi học, cậu đi ra mặc đồng phục kèm theo một đôi kính to che đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Chuẩn bị đi xuống bỗng cậu thấy chiếc đồng hồ bị mình ném đi không thương tiếc," haizz" cậu thở dài một hơi rồi chạy xuống nhà. Cậu nhìn đồng hồ trên tay thấy sắp đến giờ vào học nên vội vàng chạy đến chạm xe buýt, cũng may cậu đến vừa kịp lúc vội vàng lên xe ngồi xuống và thở hổn hển.

Trên chiếc xe BMW Vương Tuấn Khải luôn theo dõi từng hành động của cậu, hôm nay cậu đeo cái kính ngố suýt nữa hắn cũng không nhận ra.

" Đi chậm lại." hắn ra lệnh cho Hoàng Ưng cho đi song song với cậu, cứ ngắm cậu như vậy. Còn cậu thì chẳng biết gì cứ nhắm mắt ngủ, cho đến khi đến trạm mới mở mắt chạy vào trường.

" Đúng là cậu bé đáng yêu." hắn khẽ nhếch môi cười. Còn Hoàng Ưng và Hồng Ưng thì khẽ rùng mình khi thấy nụ cười của lão đại của bọn họ.

Vương Nguyên chạy vào lớp cũng may chưa muộn, vào lớp chẳng ai để ý cậu đơn giản vì trông cậu xấu xí, vào trường vì học bổng. Ai mà lại đi chơi với cậu cơ chứ.

Cậu xuống cuối lớp ngồi xuống chỗ của mình, " reng... reng..." tiếng chuông bắt đầu buổi học. Suốt buổi học cậu rất chăm chỉ chép bài, " reng...reng..." chuông nghỉ trưa vang lên đối với Vương Nguyên là sự giải thoát, cất sách vở vào cặp rồi cậu chạy xuống căng tin, cậu thực sự đói sắp chết rồi sáng nay cậu chưa ăn sáng nên bây giờ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Mua được đồ ăn cậu chọn một bàn khuất để ngồi ăn, đang ăn vui vẻ bỗng khay đồ ăn bị hất đổ dưới đất. Cậu thực giận rồi nha, điều này đã chạm đến giới hạn của cậu rồi nha ( giới hạn của nguyên là ăn và ngủ °-°" ), cậu ngẩng đầu lên xem là ai. Đó là một cô gái mặt chát đầy phấn như cương thi,môi thì đỏ chót nhìn chỉ muốn ói.

" Cô là ai mà dám hất đổ đồ ăn của tôi." Cậu nhàn nhạt hỏi ả trước mặt.

" Tao là ai mày cũng không biết sao? Đúng là đồ nhà nghèo làm sao biết tao là ai được chứ. Tao nói cho mày biết, tao là Âu Dương Na Na con gái của Âu thị đứng thứ 5 thế giới. Thế nào mày sợ chưa?" Ả kiêu ngạo nói.

" Đúng là không biết xấu hổ." Nói rồi cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi không thèm chấp ả nữa thì " chát " vang lên làm mọi người nhìn hết về phía này. Mọi người thấy Vương Nguyên nghiêng đầu trên mặt in hình 5 ngón tay nhưng quan trọng nhất là chiếc kính của cậu đã rơi xuống độ ra gương mặt xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt, Âu Dương Na Na khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thì càng tức hơn.

Mọi người thầm tiếc cho Vương Nguyên vì đã chọc vào Âu Dương Na Na thì tiếng " chat" " chat "" chát " lại vang lên.