Tiểu Mỹ Thụ Cao Lãnh [Khải Nguyên]

Chương 42: Trận đấu bắt đầu

Sáng sớm, Vương Nguyên đã tập họp tất cả lại. Trước khởi hành một chuyến đi nguy hiểm cậu cũng cần cho bọn họ có được một quyết định của chính mình, dù sao thì đây cũng chỉ là những con người mới 18 tuổi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường…

Vương Nguyên đứng trước mặt mọi người

“Chuyến đi này rất nguy hiểm, vì vậy mọi người hãy suy nghĩ kĩ xem có đi hay không. Tôi không muốn sau này có người nói đến hai chữ hối hận. Nếu các cậu quyết định ở lại tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định của các cậu.”

Tất cả lưỡng lự nhìn nhau, không nói lời nào… Trên thực tế bọn họ rất khó để có thể nói không.

Vương Nguyên nhìn thái độ của mọi người cũng đã biết được câu trả lời.

Còn một tiếng nữa thôi là phải khởi hành, cậu quay đi về hướng sân bay…

Tất cả đứng lại, nhìn theo bóng dáng cô đơn của cậu…

“Lão đại, chúng ta bắt đầu ở bên nhau, vậy thì hãy ở bên nhau đến cùng” Chí Hoành nói lớn về phía Vương Nguyên

“Đúng vậy, Nguyên Nguyên, anh cũng không phải kẻ sợ chết”

Tất cả mọi người đều đồng ý, Vương Nguyên quay lại nhìn từng người một, cho đến khi cậu nhìn đến Vương Tuấn Khải từ nãy giờ vẫn im lặng…

“Vậy còn anh?” Vương Nguyên hỏi

Vương Tuấn Khải bước từng bước đến trước mặt cậu

“Em nghĩ anh sẽ để một người không có khái niệm an toàn như em đi một mình sao? Lỡ em chết thì ai đền cho anh?”

Giọng nói tám phần trách móc hai phần yêu chiều của anh khiến Vương Nguyên muốn bật cười nhựng lại không cười nổi

“Xui xẻo.”

“À, thì ra em cũng biết sợ những từ xui xẻo đó.”

“Anh…”

“Anh nói rồi, em là người anh yêu, vì vậy nếu phải bắt anh lựa chọn thì anh sẽ bất chấp tất cả để có thể bảo vệ em.”

Vương Nguyên mỉm cười, hoá ra đây là tình thân, tình bạn và tình yêu…

***

Chuyến bay tới khu vực biển đông rất nhanh đã kết thúc, lúc đến nơi đã là bốn giờ chiều.

Vương Nguyên và mọi người tức tốc về khách sạn. Cậu vừa nhận được tin báo, đám người Lâm Gia đột nhiên giở trò di chuyển sớm hơn dự định một ngày nên làm đám người Vương Nguyên phải thay đổi kế hoạch.

Tất cả lập tức di chuyển đến nơi đã định, chiếc du thuyền rộng và dường như là dùng để chiến đấu trong quân đội đã được chuẩn bị sẵn, loại tàu này có thể không tiếng động mà áp sát được tàu đối phương. Trong quân đội Hoa Kỳ cũng chỉ có SEAL mới có thể sử dụng được loại tàu này. Không gian bên trong cũng rộng rãi, có màn hình rada theo dõi. Chiếc tàu bắt đầu di chuyển rời biển khơi mênh mông, Mọi người đi tới bên thành tàu thích thú ngắm cảnh, đây quả thật giống bọn họ đang đi nghỉ mát hơn là đi mạo hiểm…

“Cá heo kìa” Ngọc Uyển reo lên.

Những chú cá heo thỉnh thoảng lại ngoi lên mặt nước thở trông chúng vô cùng đáng yêu, tự do tự tại mà phóng lên mặt nước rồi lại lặn xuống, khung cảnh này quả thật quá yên bình.

Vương Nguyên mỉm cười nhìn Ngọc Uyển, đám người này chắc là lần đầu tiên thấy cá heo nên mới phấn khích như vậy.

“Lão đại.”

Tiếng Trương Long vang lên trong khoang điều khiển, Vương Nguyên và mọi người nhanh chóng chạy vào.

Khoang điều khiển có rất nhiều màn hình chiếu nhiều cảnh khác nhau, Vương Nguyên nhìn lên màn hình chính, con tàu của Lâm Gia chỉ cách bọn họ mười sáu hải lý.

Chiếc tàu trong rada rất hoành tráng, có thể thấy đây thuộc loại tàu chiếc cao cấp, một du thuyền lớn được bọn hắn ngụy trang khá kỹ, hoàn toàn có thể qua mặt được lực lượng tuần tra biển của các quốc gia. Bên boong tàu thỉnh thoảng lại có một tên lâu la cầm AK đi tuần tra.

Vương Nguyên nhìn trong rada, ra lệnh

“Tăng vận tốc.”

“Dạ” Vương Triều điều khiển tàu.

Mặt biển êm ả, bốn bề yên tĩnh xung quanh chỉ có tiếng sóng biển từng đợt vỗ vào mạn tàu làm bắn tung bọt nước, mũi tàu lặng lẽ rẽ sóng đuổi theo mục tiêu theo hướng chỉ của rada.

Vương Nguyên mở cửa khoang sau, nói chính xác thì nó không phải là một khoang mà là một căn phòng to lớn, chỉ là bên trong chỉ có từng hàng dài giá súng và trang thiết bị quân sự mà thôi.

Cậu cởi bộ quần áo trên người ra lộ ra những đường cong mềm mại trắng muốt mà bất cứ người ai nào nhìn thấy cũng phải si mê, nhưng rất nhanh cảnh xuân đó đã được thay thế bởi một bộ quần áo lặn bó sát dáng người của cậu.

Đột kích không thể mang nhiều vật dụng, sẽ rất cồng kềnh. Vương Nguyên chỉ chọn một khẩu FN Five – seven bọc ở hông, vai đeo một khẩu tiểu liên Heckler & Koch Mp7 có giảm thanh và ba băng đạn, thêm hai quả lựu đạn choáng, một lưỡi lê Extrema Ratio nữa là đủ.

Trang bị vừa chuẩn bị xong thì bên ngoài có tiếng Triệu Hổ vang lên

“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

“Tôi ra liền.”

Vương Nguyên vừa mở cửa đã thấy Vương Tuấn Khải đang đứng, trên người anh không biết từ bao giờ đã trang bị bộ đồ lặn giống cậu, Vương Nguyên nhíu mày

“Không được.”

“Không được cũng phải được” Vương Tuấn Khải không do dự đáp lại.

Vương Nguyên nhìn anh

“Rất nguy hiểm đó.”

“Chính vì như vậy anh mới phải đi theo em.”

Vừa định nói gì đó thì Triệu Hổ lại nói

“Lão đại, gần tiếp cận rồi.”

Không còn thời gian tranh cãi, Vương Nguyên đành để Vương Tuấn Khải theo cậu

Tàu ngầm mini dần dần được hạ xuống dòng nước lạnh lẽo, đây là loại tàu ngầm hiện đại và có lớp vỏ chống đạn tiên tiến nên tuyệt đối an toàn.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi vào bên trong khoang tàu. Nói là tàu ngầm nhưng không gian bên trong lại rất rộng và sáng, Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải

“Tiểu Khải, anh điều khiển đi.”

Vương Tuấn Khải gật đầu ngồi vào ghế điều khiển tàu, anh gạt cần số tăng tốc con tàu về phía trước, chấm đỏ trên rada biểu thị khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp.

Bên trên mặt biển sóng lớn thật ồn ào, nhưng dưới lòng đại dương mọi thứ thật yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng tíc tíc của sóng siêu âm phản hồi lại. Cứ như thế 30 phút trôi qua tàu ngầm mini cũng tiếp cận được thuyền của Lâm Khôi.

Gần tiếp cận được tàu của đối phương, cả hai cho tàu của mình chạy thật chậm lại sau đó không ai nói ai cùng lặn ra bên ngoài, dòng nước lạnh lẽo, đại dương tối đen như mực chỉ có bóng dáng ai con người đang từng bước tiếp cận con thuyền to lớn kia.

Cả hai vừa đến bên thành tàu của đối phương thì tên lính của Lâm Gia cũng vừa đi đến. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nấp bên dưới thân tàu chờ tên lính gác đi qua liền móc lên thành boong một sợi dây rồi cứ thế mà leo lên. Tất cả được làm trong yên lặng, đám người trên tàu không hề biết tử thần đang theo màn đêm đến gặt hái tính mạng của bọn chúng…

“Trương Long, anh nghe rõ không?” Vương Nguyên tháo chân vịt bên dưới ra, tay vỗ vỗ vào bộ đàm bên tai nói khẽ.

“Nghe rõ lão đại” Bên kia đầu dây cũng vang lại giọng nói Trương Long rất rõ ràng.

Tay nâng lên khẩu Mp7, Vương Nguyên cảnh giác bốn phía, trầm giọng nói

“Trên tàu này có bao nhiêu người?”

“Lão đại chờ chút, thuộc hạ đang thâm nhập vào hệ thống điện tử trên tàu.”

“Được rồi, trên tàu có tổng cộng 9 người, ba người ở trên phòng lái, trong đó có cả Lâm Khôi, 6 người còn lại chia thành ba trạm gác trên du thuyền.”

Trương Long nhanh chóng thông báo vị trí của từng người trên tàu. Vương Nguyên khẽ gật đầu lạnh giọng nói.

“Đã rõ”

“Xoạt xoạt”

Tiếng bước chân vang lên, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cảnh giác lui lại quan sát. Phía trước một tên cầm AK lửng thửng đi đến, có lẽ hắn cho rằng giữa biển rộng như thế này thì cần gì phải cảnh giới, không phải chỉ cần có tàu đến gần thì sẽ phát hiện ra sao. Nhưng hắn sai rồi, vừa đi qua góc khuất cổ họng của hắn đã mát lạnh, hắn muốn kêu lên nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Cổ họng hắn từ khi nào đã có một lưỡi lê đâm xuyên qua, hắn ngã gục xuống bất động.

Vương Nguyên vứt cây dao đầy máu trong tay xuống biển, tính ra thì đây là lần đầu tiên cậu gϊếŧ người kể từ sau khi cậu sống lại.

“Nguyên nhi.”

Tiếng gọi khẽ của Vương Tuấn Khải vang lên, Vương Nguyên đến bên cạnh anh, cửa ở đây vẫn chưa khép kĩ nên cả hai có thể nhìn vào bên trong buồng lái.

Ở bên trong, Lâm Khôi đang đứng trước mặt một người đàn ông, người đàn ông này không nhìn rõ mặt vì hắn ngồi quay ngược lại hướng Vương Nguyên…