-Tổ chức Mafia của Italy-
4:00 AM…
“Reng…”
Tiếng chuông tập họp vang lên, trên khoảng đất tập luyện vắng vẻ thoáng chốc lại đông người đến lạ thường.
Khoảng hơn bốn mươi người đàn ông đứng sắp thành bốn hàng ngang, động tác rất đều và nhuần nhuyễn, đứng giữa đám người là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nghiêm nghị dùng tiếng Anh nói
“Chào buổi sáng.”
Hơn bốn mươi người đàn ông đồng thanh
“Chào buổi sáng, phó chủ.”
Người đàn ông gật đầu
“Hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành tháo gỡ mìn, đây là loại mìn thật, có sức công phá trong phạm vi bán kính một trăm mét, các cậu phải tiến hành tháo gỡ, nếu gỡ không được, đồng nghĩa với việc bỏ mạng.”
Đám người hoang mang nhìn nhau, Chí Hoành và Thiên Tỉ cũng nhìn nhau, nghe đồn danh tiếng Mafia đã lâu, quả thật những trận đặc huấn mà bọn họ tham gia từ lúc đến đây tới giờ cực kì nguy hiểm, nếu không phải bọn họ cũng có chút bản lãnh thì chắc cũng đã không còn mạng đứng ở đây rồi.
Người đàn ông cầm bản danh sách tên thành viên lên sau đó cất giọng nói thông báo
“Người đầu tiên, Lương Bá”
Từ phía đầu hàng, một chàng trai cao to lực lưỡng đứng dậy, trong tư thế khá hiên ngang mà đi vào chỗ có bom.
Ở bên ngoài, mọi người hồi hợp từng phút từng giây, chỉ mới năm phút mọi người đã cả kinh vì đột nhiên có một luồng khói trắng từ chỗ có bom phát ra sau đó một tiếng nổ lớn như sấm làm rung chuyển cả mặt đất vang lên.
Chỉ trong chớp nhoáng, con đường xinh đẹp đã trở thành con đường tan hoang.
Không cần nói cũng biết, anh chàng vừa rồi chắc chắn đến cả xương cốt cũng khó giữ được. Sắc mặt vị phó chủ vẫn vô cảm, ông ta tiếp tục nhìn vào danh sách, sau đó lớn tiếng đọc
“Thiên Tỉ, Chí Hoành.”
Lúc Vương Nguyên cho hai người qua Mafia cũng có dặn dò thiếu chủ Henry phải cho bọn họ ở chung một chỗ, thế nên trong những người cùng đặc huấn….ai cũng có suy nghĩ bất chính về mối quan hệ hết sức trong sáng của bọn họ. Thật khổ.
Hai người nhìn nhau rồi đứng lên, tiến vào bên trong dưới ánh mắt theo dõi của những người phía sau, từng bước, từng bước trên con đường khập khễnh, từng bước tiến vào bên trong…
“Tít-tít-tít”
Những âm thanh tuy nhỏ nhưng ẩn chứa mùi vị nguy hiểm vang lên khiến người nghe dựng tóc gáy. Cả hai cảnh giác nhìn bốn phía cho đến khi phát hiện một trái mìn màu xanh đang nằm tại một góc nhỏ, mìn có ba ống, trong đó có hai ống là dây nguội và một ống là dây nóng cũng là ống quan trọng nhất.
Chí Hoành và Thiên Tỉ nhìn số thời gian trên đồng hồ đếm giờ…
Một phút? Bọn họ chỉ có một phút để quyết định sống chết của mình?
Chí Hoành và Thiên Tỉ cẩn thận mở từng ống ra, cho đến khi nhìn thấy một ống có hai sợi dây màu xanh, suy nghĩ một lúc rồi liều mạng mà cùng kiềm cắt cắt một trong hai sợi…
Không gian như ngừng trôi, chỉ nghe thấy hơi thở và nhịp tim đập của hai người con trai…
“Tít tít tít tít tít”
Đột nhiên chữ số trên màn hình giảm liên tục và sau đó dừng hẳn.
Bọn họ….thành công rồi…
Cả hai vui mừng nhìn nhau.
***
—Dargon…—
8:00 PM.
“Cái này…không phải….cái này, cũng không phải” Ngọc Uyển ngồi trong một căn phòng, tập trung vào những viên đạn.
Vương Hiểu Phong ngồi đối diện cũng đang đau đầu về phương pháp võ thuật mới, bị cô lẩm bẩm nên không tập trung được
“Uyển nhi, em đang tìm gì vậy?”
Ngọc Uyển hình như tập trung đến nỗi không nghe thấy Vương Hiểu Phong hỏi, liên tục lẩm nhẩm những thuật ngữ chuyên dụng về vũ khí
“7.92x57mm Mauser, không phải, 9x19mm Parabellum cũng không phải, rốt cục là cái nào chứ?”
“Em tìm gì?”
“Một loại đạn dành cho súng hạng nặng, nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy”
Vừa định quay người ra ngoài, mắt Ngọc Uyển vô tình lướt qua một vật trên bàn, sau đó như là gặp được báu vật, cô nhanh chóng cầm viên đạn nhỏ bé trên bàn
“7.62×51mm, đúng rồi…là nó rồi.”
Ngọc Uyển vui mừng đến nhảy cẩn lên.
Vương Hiểu Phong thật không nói nổi đứa em này của mình, vì một viên đạn mà vui đến thế?
Song anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, tập trung vào những chiêu thức vừa học được.
Thành phố Trùng Khánh vào mùa đông không khí khá lạnh. Vương Nguyên nằm trên giường, cơ thể được bao trùm bên trong chiếc chăn ấm áp, cậu ngủ say đến quên cả trời đất. Ngay cả Vương Tuấn Khải đi vào ngồi bên cạnh cậu lúc nào cũng không biết.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, hiếm khi anh nhìn thấy cậu mệt mỏi đến ngủ say như thế, trong dáng vẻ lúc cậu ngủ rất an tĩnh, hoàn toàn đối lập với cuộc sống đầy sóng gió ngoài kia.
Lúc đầu, khi anh gặp cậu, anh nghĩ rằng cậu thật hoàn hảo, cậu hoàn hảo từng centimet, nhưng qua khoảng thời gian ở bên nhau, anh lại hiểu ra một chuyện, thật ra cậu không hoàn hảo như vậy, khi ngủ, cậu sẽ lăn qua lăn lại toàn bộ diện tích cái giường, thậm chí Vương Tuấn Khải còn phải dùng gối chắn lại để cậu không …. RỚT xuống đất. Cậu không hề có khái niệm ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, vì thức ăn mà cậu ghét nhất là rau xanh, mỗi lần đi ăn chung, phần cơm của cậu chỉ cần có một cọng rau nhỏ thì ngay lập tức cậu sẽ gọi phần khác và không đυ.ng đến phần cơm đó.
Còn nữa, rất nhiều… Nghĩ đến đây, Vương Tuấn Khải bật cười, ôn nhu nhìn gương mặt đang say ngủ kia
“Bảo bối, anh đã thấy rằng em thật hoàn hảo và thế là anh yêu em. Rồi anh lại thấy rằng em không hoàn hảo như vậy, và thế là…anh lại yêu em nhiều hơn”
Con người không ai là hoàn hảo, không gì có thể đảm bảo bạn sẽ tìm được một người giống như những gì mà bạn đã vẽ ra cho nửa kia của mình. Vì vậy khi thật sự yêu thương một ai đó… Hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Hãy làm cho họ hiểu và ở bên cạnh bạn. Dù có thành công hay không, thì bạn cũng không có gì phải hối hận vì đã…dám sống và yêu hết mình…
—End_Chương_39—
Có ai đọc tên chương rồi tưởng ngược không ^^?