Vương Nguyên và Vương Hiểu Phong vừa về tới nhà thì một chum trà bay tới, cũng may hai người nhanh chóng tách ra chứ không thì…
“Ta nói rồi, con gái của nhà họ Vương tương lai phải do nhà họ Vương thu xếp” Vương Luân quát và người nghe là Ngọc Uyển.
Vương Nguyên và Vương Hiểu Phong nhìn nhau, cả hai điều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thường ngày Ngọc Uyển là kiểu điển hình cho cụm từ “con nhà người ta” sao hôm nay lại bị mắng, khiến Vương Luân thường ngày điềm tĩnh lại phải quăng cả chum trà thì quả là chuyện lớn rồi.
Ngọc Uyển vừa khóc vừa dùng ngữ khí kiên quyết nói lại
“Con đã nói rồi, đời con con quyết sướиɠ khổ con chịu. Con không muốn cứ làm con rối mặc cho cha điều khiển.”
“Chát”
Vương Luân tát Vương Ngọc Uyển khiến cô ngã xuống đất, ông chỉ tay vào Ngọc Uyển
“Đứa con bất hiếu này. Hôm nay lại dám cãi lời cha, nếu con kiên quyết làm theo ý mình thì ta coi như không có đứa con như con.”
Ngọc Uyển lảo đảo đứng lên, vừa khóc vừa chạy lên phòng đóng rầm cửa lại như muốn phát tiết nỗi uất ức trong lòng.
Vương Yến Nhi nhìn thấy Vương Nguyên và Vương Hiểu Phong thì chạy tới
“Anh Hiểu Phong, Nguyên ca, hai anh mau khuyên chị Ngọc Uyển đi, chị ấy hôm nay làm cha tức giận lắm” Yến Nhi lo lắng nói.
Hiểu Phong nhíu mày
“Có chuyện gì? Chưa bao giờ anh thấy Ngọc Uyển dũng cảm như vậy đó.”
Yến Nhi nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện
“Em cũng không biết, em vừa đi ra ngoài về thì nghe cha và chị Ngọc Uyển cãi nhau, hình như là chị Ngọc Uyển không muốn làm việc ở Vương Thị nên cha không đồng ý.”
Không muốn làm việc ở Vương Thị? Lần đầu tiên thấy Ngọc Uyển có chủ kiến, Vương Nguyên không khỏi ngạc nhiên.
Vương Nguyên cũng không quan tâm, cậu trước không quản chuyện của người khác, chuyện này không liên quan đến cậu thì tội gì phải quản.
Vốn định như vậy nhưng khi Vương Nguyên đi ngang phòng Ngọc Uyển thì bị tiếng khóc thút thít bên trong làm cho dừng bước, do dự một lúc nhưng vẫn gõ cửa bước vào. Vương Nguyên nhìn thấy Ngọc Uyển đang úp mặt xuống bàn khóc, thật yếu đuối, đây là suy nghĩ đầu tiên của Vương Nguyên. Cậu đến cạnh Ngọc Uyển ngồi xuống, dù sao thì cô gái này thường ngày cũng tốt với cậu nên lần này để cậu làm người tốt một lần vậy.
Nghe tiếng động, Ngọc Uyển ngước lên thấy Vương Nguyên, cậu không kịp nói gì thì Ngọc Uyển đã ôm cậu rồi khóc. Khoảnh khắc này Vương Nguyên mới hiểu ra một chuyện là mình sai rồi. Thật ngớ ngẩn khi quyết định bước vào đây. Trước giờ cậu chưa từng biết an ủi người khác là như thế nào vậy mà gặp phải tình huống này còn muốn làm người tốt.
Sai lầm, thật sự sai lầm. Tiếng khóc của Ngọc Uyển ngày càng nhỏ lại, Vương Nguyên để mặc cho cô ôm, làm gì thì làm nên bộ đồ của cậu cũng bị ướt vì nước mắt của Ngọc Uyển.
Ngọc Uyển buông Vương Nguyên ra, quay đầu nhìn về phía cửa sổ
“Vương Nguyên, nếu sau này em cũng bị định đoạt tương lai giống chị em sẽ nghĩ sao? Ước mơ nhưng không đạt được còn bị xem như là công cụ làm việc của gia đình em sẽ nghĩ sao?”
Vương Nguyên nhìn Ngọc Uyển sau đó quay lưng lại nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tương lai của cậu cũng là được định sẵn là người thừa kế Dargon, là người lãnh đạo, là người đi trong bom đạn và bước ra từ cõi chết.
Nhưng đó không phải cậu bị ép buộc, từ nhỏ cậu luôn coi việc này là trách nhiệm phải thi hành nên cha và mọi người chưa từng ép buộc cậu làm bất cứ việc gì.
Nhưng nếu cậu là Ngọc Uyển thì chắc chắn cậu sẽ nói câu nói của Ngọc Uyển khi nãy “đời con, con quyết, sướиɠ khổ con chịu”
Vương Nguyên cậu chưa từng bị gò bó bởi bất cứ thứ gì.
Nhìn về khung cảnh phía xa xa, Vương Nguyên cất giọng nói trong trẻo không có cảm xúc nhưng cũng chứa vài phần tình cảm
“Cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm mà theo đuổi, không cần bởi vì sợ hãi, tự ti hay vì gia đình ngăn cấm mà đứng mãi một chỗ.”
Nói như vậy nhưng Vương Nguyên cũng hiểu nỗi lòng của Vương Luân, 1 đứa con gái ra ngoài sống một cuộc sống tự lập không giống với khi ở cùng gia đình. Ông lo cho Ngọc Uyển, tất cả cũng vì lo lắng mà ra nhưng cuối cùng lại trở thành ràng buộc. Trí tuệ của con người trưởng thành trong tĩnh lặng, còn tính cách trưởng thành trong bão táp, Ngọc Uyển quen với cuộc sống thanh nhàn chưa từng hiểu qua thế giới bên ngoài là gì thì đây chính là cơ hội tốt để cô rèn luyện.
Ngọc Uyển thở dài
“Chị hiểu suy nghĩ của cha, cha sợ chị gặp nguy hiểm, không cho chị theo đuổi ước mơ của mình.”
Vương Nguyên nhìn Ngọc Uyển một lúc sau đó hỏi
“Ước mơ của chị là gì?”
Ngọc Uyển cười nhạt
“Chị muốn trở thành người nghiên cứu chế tạo vũ khí. Định khi nghỉ hè sẽ tham gia khoá học tại FBI”
Vương Nguyên không dấu nổi sự ngạc nhiên của mình, cậu không nghe lầm chứ? Một người bình thường yếu đuối như vậy mà có ước mơ không hề nhỏ bé. Nghiên cứu chế tạo vũ khí không phải là một nghành nghề bình thường nó nguy hiểm và đòi hỏi sự can đảm nhưng Ngọc Uyển một cô gái nhỏ lại muốn làm việc này quả thật khiến Vương Nguyên thay đổi cách nhìn, chả trách Vương Luân lại tức giận như vậy.
“Chị thật sự muốn làm nghề này?”
Ngọc Uyển gật đầu
“Thật ngốc đúng không, em cũng cho là sẽ không thể nào làm được đúng không.”
Vương Nguyên lắc đầu
“Chị vẫn chưa hiểu nguyên tắc của thế giới này rồi. Mọi thứ trong cuộc đời đều có giá của nó. Được cái này thì phải mất cái kia, muốn nhận thì phải cho, muốn có thành công và hạnh phúc lâu bền thì phải trả giá bằng nỗ lực và cố gắng. Chị muốn theo đuổi ước mơ thì phải hy sinh sự ấm cúng của gia đình, chị muốn thành công thì phải chịu những lời bàn tán của thiên hạ, đó là cái giá.”
Nếu là con chim, chiếc lá. Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh, lẽ nào vay mà không có trả, sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.
Ngọc Uyển nhìn Vương Nguyên thật lâu, đứa em trai này gần đây khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ, những lời nói của Vương Nguyên như khai sáng suy nghĩ của Ngọc Uyển.
“Nguyên Nguyên, em thật sự trưởng thành rồi” Ngọc Uyển mỉm cười.
Vương Nguyên mỉm cười
“Trên bước đường tương lai, nếu muốn học cách sống trưởng thành thì chị phải biết cách gánh vác trách nhiệm, gánh vác cuộc sống của chính mình, gánh vác hoài bão của bản thân, gánh vác những gánh nặng của hiện thực tàn nhẫn mà chị sắp sửa dấn thân vào.
Ngọc Uyển vui vẻ gật đầu, hai người mỉm cười nhìn nhau.
—End_Chương_25—