Tiểu Mỹ Thụ Cao Lãnh [Khải Nguyên]

Chương 7: Rèn luyện ở trong rừng

Hôm nay Vương Nguyên diện trang phục dễ hoạt động đến trường, ở trường người nào cũng diện quần Jean áo sơ mi khá đơn giản.

Lý do là vì hôm nay là buổi rèn luyện trong rừng. Ít nhất cũng có một tiết học mà Vương Nguyên hứng thú, cậu cần rèn luyện thân thể. Đây là dịp để thực hành.

Vương Nguyên muốn mình phải mạnh đến mức vô hạn thì cậu mới thoả mãn vì trong thế giới của cậu luôn luôn tồn tại một câu nói bất di bất dịch là “Kẻ mạnh sinh tồn, kẻ yếu đào thải”

Nếu cậu không có sức mạnh và thế lực cậu sẽ thua.

Chiếc xe lăn bánh đến khu tập hợp. Vương Nguyên nhanh chóng có mặt điểm danh. Người phụ trách đợt này Đào Tử – Huấn luyện viên thể hình nổi tiếng. Trước khi bắt đầu Đào Tử nói

“Đợt huấn luyện lần này nhà trường chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các em, các em nhất định phải đi theo đoàn huấn luyện viên của trường. Khi vào khu rừng tuyệt đối không được đi lung tung.”

Sau đó các học sinh lớp 11A nhanh chóng vào khu rừng theo đoàn huấn luyện viên. Khu rừng theo như giới thiệu thì nó là một khu rừng khá nguy hiểm có rất nhiều loài vật như hổ, sư tử sinh sống. Diện tích khu rừng khá rộng và âm u bởi những tán lá cây dày đặt đã hầu như che lấp ánh sáng mặt trời.

Một đoàn người gồm 41 người cả huấn luyện viên và học sinh đi sâu vào khu rừng. Bước đầu có nhiều người rất phấn khích nhưng thoáng chốc tất cả đã cả kinh khi gặp phải 1 đàn voi lớn đang tiến về phía họ với vận tốc cực kì nhanh. Đoàn người nhanh chóng tản ra nếu không sẽ bị đàn voi này đè bẹp mất.

Đàn voi chạy qua khiến mặt đất rung động với độ rung vang với động đất, khói bụi mịt mù khiến con người ta không thấy đường đi.

Sau khi đã nhìn rõ được cảnh vật xung quanh Vương Nguyên mới phát hiện mình đã lạc khỏi đoàn người thám hiểm từ lúc nào. Những người Vương Nguyên nhìn thấy trước mặt mình là Na Na, Như Lan, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Chết rồi, chúng ta lạc mất rồi…” Như Lan lo lắng đến muốn khóc.

“Thật là xui xẻo, bị lạc còn phải lạc chung với thằng nhãi này thật sự ông trời không có mắt mà” Na Na liếc Vương Nguyên.

“Đừng nói nữa, bây giờ phải tìm đường ra nếu không tất cả chúng ta sẽ làm mồi cho dã thú đấy” Thiên Tỉ nói.

“Thiên Tỉ phải làm sao? Em, em rất sợ”

Na Na mọi lúc mọi nơi đều tranh thủ sáp vào Thiên Tỉ. Nhưng đây là lúc nguy hiểm anh ta đâu có thời gian hưởng thụ. Thiên Tỉ tránh Na Na khiến cô nàng suýt ngã nhào xuống đất. Anh ta đến bên Vương Nguyên thấy cậu đang theo dõi gì ở dưới đất.

“Vương Nguyên, bây giờ làm sao?”

Không biết từ lúc nào anh ta lại đặc biệt tin tưởng chàng trai nhỏ này, có thể là do khí chất của cậu. Vương Nguyên có một loại khí chất cao quý mà uy nghiêm khiến ai cũng không thể không quy phục.

“Ra khỏi đây. Nơi đây có thú dữ”

Vương Nguyên nói, cậu xem xét mặt đất phát hiện nó có dấu vệ bị 1 bàn chân lớn và lực rất nặng tác động làm in hẳn lên những dấu chân.

“Nhưng vấn đề là đi đường nào….” Na Na hỏi.

“Hướng này.”

Một âm thanh trầm thấp mà từ nãy đến giờ không ai nghe thấy vang lên. Vương Tuấn Khải cầm la bàn trên tay nhìn về 1 hướng. Không nói với ai lời nào sải bước đi về hướng đó. Vương Nguyên cũng im lặng đi phía sau Thiên Tỉ đi thứ 3 Na Na thứ 4 và Như Lan thứ 5.

“Rầm…Rầm”

Những tiếng bước chân loạn xạ vang lên khiến cả nhóm điều cảnh giác. Thiên Tỉ leo lên 1 cái cây nhìn về hướng có tiếng động.Thoáng chốc sắc mặt anh ta tái nhợt hướng xuống Vương Nguyên đang đứng ở dưới

“Là heo rừng…”

Na Na và Như Lan sợ hãi, Vương Nguyên lại nhíu mày. Tiếng động ngày càng gần, từ trong bụi có 1 con heo rừng to lớn nhào về phía Vương Nguyên.

Xét về sức mạnh, Vương Nguyên đuơng nhiên sẽ không mạnh bằng một con heo rừng to lớn như vậy nhưng…

Vương Nguyên né đòn tấn công của con heo rừng đang nhào tới cậu khiến nó trược mục tiêu.

Sau đó 2 con khác cũng lao ra nhắm về phía Na Na và Như Lan lập tức được Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải đá văng ra xa.

“Không đánh được thì leo lên cây’ Thiên Tỉ quay lại nói với Na Na

Ngay lập tức Na Na và Như Lan leo lên cây cao nhìn cuộc hỗn loạn bên dưới. 3 con heo rừng 3 người đối phó mỗi người một con nhưng quả thật loài vật này không dễ đối phó chút nào.

Vương Nguyên trong lúc sơ ý bị móng vuốt của chúng làm trầy ở bã vai bên trái khiến mảnh vải nơi đó cũng bị rách một khoảng. Tuy cậu mạnh nhưng dù sao thân thể này cũng chưa có tiềm năng đánh thắng một số loài vật dạng như vậy. Nếu là kiếp trước, cho dù 3 con heo rừng nhào tới cậu cũng chẳng lấy làm vấn đề.

Không có súng, không có vũ khí. Tay không chiến đấu với con vật to lớn quả thật là lành ít dữ nhiều.

Vương Nguyên bị đã thương khiến cậu ngã về phía sau nhưng ngay trong lúc cậu nghĩ mình sẽ trở thành mồi của dã thú thì Vương Tuấn Khải nhào tới đá vào bụng heo rừng khiến nó văng ra xa. Cú đá đó không thể xem thường, chỉ một cú đá đã khiến con vật kia nằm thoi thóp hấp hối.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đang nằm dưới đất anh đưa tay về phía cậu, cậu cũng đặt tay mình vào tay anh. Trong khoảnh khắc tay chạm tay cả 2 đều cảm thấy ấm áp lạ thường nhưng rất nhanh đã buông ra. Vương Tuấn Khải kéo cậu đứng dậy.

1 con đã bị hạ chỉ còn 2 con. Vết thương của Vương Nguyên cứ chảy máu không ngừng, xem ra móng vuốt của con vật này không thể xem thường.

Vương Nguyên giúp Thiên Tỉ đối phó một con còn Vương Tuấn Khải đánh một con. Thoáng chốc cả 3 con heo rừng điều đã bị diệt. Lúc này máu của Vương Nguyên đã nhuộm đỏ chiếc áo trắng.

“Vương Nguyên, cậu không sao chứ?” Thiên Tỉ dìu Vương Nguyên ngồi xuống một tảng đá.

“Chưa chết được”

Giọng Vương Nguyên vô cảm như người bị thương nặng không phải là cậu. Vết thương này? Chẳng đáng là gì so với kiếp trước cậu đã từng bị những vết thương nặng hơn so với lần này hàng trăm lần.

“Cởϊ áσ ra”

Vương Tuấn Khải đến bên Vương Nguyên thẳng thừng nói. Thiên Tỉ, Na Na và Như Lan ngẩn cả người ra. Vương Nguyên nhíu mày, cậu vốn tưởng chỉ có cậu mới thẳng thừng và ngắn gọn. Thật không ngờ, con người này còn ngắn gọn hơn cả cậu.

“Cởϊ áσ ra nếu cậu không muốn ngất xỉu vì mất máu” Vương Tuấn Khải thản nhiên giải thích rồi quay qua đám người Thiên Tỉ, “Đi chỗ khác.”

3 người nhìn nhau rồi đi ra xa. Vương Nguyên kéo một bên vai chỗ bị thương xuống khiến bờ vai trắng nõn nhưng đã bị máu dính đầy lộ ra. Vương Tuấn Khải ngắt một loại cỏ có hình lưỡi kiếm dò nát rồi đắp lên vết thương Vương Nguyên. Anh xé một miếng vải trên áo băng lại cho cậu, vừa chữa trị vừa cất giọng trầm thấp

“Thân thủ của cậu rất tốt.”

“Nếu anh dạy tôi cách để đá cú đá khi nãy tạo ra một lực mạnh như vậy thì tôi sẽ làm giúp anh 3 việc”

Vương Nguyên thẳng thắng vào đề, cậu là điển hình của loại người không thích vòng vo tam quốc cũng đã bị cắt đứt dây thần kinh ngượng ngùng từ lâu rồi. Cậu là Roy Wang mà người người tôn kính nhưng cũng không phải là người giỏi nhất. Vương Nguyên có 1 ưu điểm mà ít lão đại nào có được đó là sẵn sàng học hỏi từ những người nào có tài năng cho dù là nhỏ hơn cậu, cậu cũng không ngại mất thể diện. Chính vì thế nên Vương Nguyên mới được nhiều người trong giới hắc đạo thuần phục và kính trọng.

Nghe Vương Nguyên nói Vương Tuấn Khải không nhịn được cười khẽ, anh nở một nụ cười vui vẻ mà hiếm ai có thể nhìn thấy. Cái cậu nhóc này, ấn tượng đầu tiên của anh đối với cậu là sự cao ngạo nhưng cậu lại có thể mở miệng một cách thẳng thừng xin anh ‘chỉ dạy’, anh thích cái tính thẳng thừng này vì anh cũng là người như vậy.

“Đợi ra được đây rồi tính” Vương Tuấn Khải nói, vết thương đã được cầm máu và băng xong.

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám từ chối thì chắc chắn anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”

Trước đây, chỉ cần cậu muốn người nào dạy thì tuyệt đối không có người dám làm trái lời bởi làm trái lời cậu sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Với lại, được lão đại của Dargon trọng dụng là vinh hạnh 10 kiếp của bọn họ, ai lại từ chối ?.

“Đây là cách thức bái sư của cậu?” Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên.

“Vì tôi muốn học” Vương Nguyên trả lời ngắn gọn rồi đi ra xa.

Vương Tuấn Khải nhìn theo Vương Nguyên nhíu mày rồi mỉm cười.

Một cậu nhóc ….Bá Đạo đến thế là cùng…

Rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng, mọi người ai về nhà nấy nghĩ ngơi. Vương Nguyên vừa về tới nhà thì cả nhà cả kinh khi thấy vết máu đã nhuộm đỏ một khoảng lớn trên áo cậu.

Mộng Lan gọi bác sĩ Lý đến xem rồi kê thuốc. Vương Nguyên vốn định không cần rườm ra nhưng Mộng Lan căn bản không nghe lời cậu nói.

Bác sĩ Lý đến toàn là kê thuốc giảm đau nhưng vốn dĩ cậu chẳng thấy đau.

“Bác sĩ Lý, Nguyên Nguyên sao rồi? có bị nhiễm trùng không? Vết thương như thế nào?” Mộng Lan lo lắng hỏi.

“Phu nhân, vết thương của tam đại thiếu gia tuy rằng hơi sâu nhưng chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Cũng không ảnh hưởng gì đến xương cốt.” Bác sĩ Lý ôn tồn nói.

Mộng Lan gật đầu bảo người hầu tiễn bác sĩ Lý và dọn dẹp những miếng bông còn đỏ thắm vì máu.

Khi người hầu bước lên dọn dẹp thì Vương Nguyên nãy giờ im lặng bỗng cất giọng trong trẻo lạnh lùng

“Để mảnh vải lại.”

Mộng Lan khó hiểu nhìn đứa con trai của mình

“Nguyên Nguyên, mảnh vải này đã dính máu rất bản. Con giữ lại làm gì.”

“Giặt rồi đưa tôi.” Vương Nguyên nói với người hầu.

Con người cậu trước giờ ghét nhất là xài lại đồ bẩn nhưng mảnh vải này cậu lại không hề thấy bẩn. Cậu muốn giữ lại nó, tuy không biết là để làm gì nhưng vẫn muốn giữ lại.

—End_Chương_7—

13/05/2018

Sao Vàng

Sao Vàng

😳😳😘😘💞💞