Chương 4
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ tư
.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, 118 : 0 , trong trận bóng rổ các nữ sinh trung học bắt đầu hét lên chói tai.
"Vương Nguyên, bạn thật đẹp trai !"
Vương Nguyên tự tin hất tóc, cầm lấy chiếc cúp của trọng tài đưa tới. Cậu vỗ vỗ vào bả vai Vương Tuấn Khải,
"Không sao đâu a, vẫn còn cơ hội lần sau mà !"
Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Vương Nguyên, hé miệng định nói gì đó, bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng của mama đại nhân.
"Vương Nguyên, con mau thức dậy cho mẹ !"
Vương nguyên lập tức ngồi dậy, lão mẹ đang ở cửa lớn tiếng gọi hắn rời giường. Theo lý thuyết, để gọi được Vương Nguyên dậy vào một ngày cuối tuần như thế này đặc biệt khó khăn, thế nhưng hiện cậu lại bật dậy như con chim cúc cu trong đồng hồ báo thức, lập tức lao ra khỏi phòng ngủ.
"Cho các người xem bổn đại gia đây lợi hại đến mức nào !"
"Vương Tuấn Khải, đợi lát nữa xem tôi đánh bại anh như thế nào !"
Vương Nguyên ở trong buồng vệ sinh luyện tập biểu cảm gương mặt ngày hôm nay gặp Vương Tuấn Khải nên biểu hiện thế nào cho ngầu, cũng bắt đầu tưởng tượng sau trận bóng rổ Vương Tuấn Khải sẽ nhìn mình với ánh mắt sùng bái đến mức nào.
"Ha ha ha !" Vương Nguyên chống tay ngẩng mặt đối diện trần nhà phòng vệ sinh cười to ba tiếng. Lão mẹ ở trong phòng khách rốt cục nhịn không được la lên.
"Vương Nguyên ! Con là táo bón nên ở đó cười không chịu đi ra phải không ? Nếu không ra thì cũng khỏi ăn điểm tâm !"
Vương Nguyên cười ngây ngô từ buồng vệ sinh đi ra, một ngụm uống cạn ly sữa trên bàn, đem bánh mỳ nhét vào miệng. Vội vàng chạy đi, chỉ nói với lại một tiếng "Mẹ con đi đây" rồi mang cặp sách trên lưng chạy ra khỏi cửa.
Cưỡi trên xe đạp, gió nhè nhẹ thổi, Vương Nguyên lau vụn bánh mì trên miệng. Hồi tưởng đến giấc mộng đẹp tối hôm qua, lại nhịn không được tự tin mà bật cười.
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, hôm nay tôi cho anh biết thế nào là thua cuộc !" Vương Nguyên đem xe đứng bên cạnh sân bóng, liếc mắt một cái nhìn trên khán đài cũng có không ít người a.
Trận đấu ngày hôm nay ngoại trừ có "Đội quán quân năm ba", Vương Nguyên dẫn theo thành viên "Đội Thomas", còn có không ít nữ sinh, vài bạn còn cầm cái gì đó trên tay hướng mình đi tới.
"Còn làm đến mức này, chỉ là một trận bóng thôi mà !" Vương Nguyên nghĩ thầm, mấy bạn nữ sinh này nguyện ý dậy sớm đến đây, phỏng chừng hôm nay lại nhận được không ít thư tình rồi.
"Bạn là Vương Nguyên ?" Mấy nữ sinh vây quanh cậu, trong đó Vương Nguyên còn thấy gương mặt của một cô bạn rất là đỏ nha.
"Cái này là cho bạn." Là một bì thư màu xanh lam của hoa Tín Phong Tử, Vương Nguyên xấu hổ cười cười, bỗng nhiên nhớ tới gương mặt quen thuộc, chính là bạn nữ này trước kia đã từng gửi thư tình cho mình rồi, như thế nào sau một năm không gặp ngữ khí cũng không giống lúc trước, lúc trước cứ ngại ngùng ngại ngùng.
"Bạn không phải là học lớp Ba với Vũ Tầm sao ?"
"Bạn quả thực đúng là còn nhớ mình." Ánh mắt nữ sinh lập tức phát sáng, đồng thời đối với mấy nữ sinh xung quanh kiêu ngạo nói "Tôi đã nói là cậu ấy còn nhớ tôi mà !"
"Bạn vẫn còn nhớ mình, vậy giúp mình một việc được không ? Đem cái này đưa cho học trưởng Vương Tuấn Khải được không ? Nghe nói hai người quen nhau mà ?" Bên cạnh mấy nữ sinh cũng đồng thanh nói một tiếng "Please" rồi chính mình đưa thư tình cho Vương Nguyên.
"Được được được !" Vương Nguyên một bên cười khổ một bên nhận thư tình. Các nữ sinh tràn ngập chờ mong bàn luận sôi nổi, thời điểm mấy nữ sinh kia quay lưng đi về phía khán đài, Vương Nguyên liền đem tất cả thư cho vào sọt rác.
"Tôi ở đây là để giúp mấy người sao ? Mấy người căn bản là không biết Vương Tuấn Khải a ! Hơn nữa, đợi lát nữa nhìn đến bộ dạng thua cuộc của hắn mấy người sẽ phải hối hận !" Vương Nguyên trong lòng vẫn có chút áy náy, đành viện cớ bản thân là mang bản chất chòm sao Bọ Cạp nên mới như vậy a !
"Đang làm gì vậy ?"
Vương Nguyên vừa đem toàn bộ thư tình trong tay chớp mắt trút vào thùng rác, bị Vương Tuấn Khải đập vào bả vai nên nhất thời kinh phách.
"Sao lại giật mình ? Làm chuyện xấu gì rồi ?"
Vương Nguyên buổi sáng trong buồng vệ sinh đã chuẩn bị ra hành trăm hàng ngàn câu nói lợi hại, lúc này nhất thời bị căng thẳng liền nói ra một câu vô cùng khó hiểu :
"Anh... anh... anh nhất định thua !" Nói xong còn có thể ưỡn ngực biểu hiện ra bộ dáng đã tính toán trước đó.
"Hả ?"
"Anh... anh... anh có biết biệt hiệu của tôi là cái gì không ?"
"Là cái gì ?"
"Nói ra sẽ hù chết anh cho mà xem ! Micheal... Jackson của Trùng Khánh !"
"Cái gì Jackson... cậu là muốn nói tới Micheal Jordan đi ?"
Vương Nguyên a Vương Nguyên, ngươi đang nói cái gì a, ngươi có biết hay không thật là mất thể diện Vương gia a. Vương Nguyên vừa nghĩ, bên tai lại đỏ lên, chưa có lên sân đấu mà khí thể đã giảm đi một nửa, xem ra tình thế không ổn a.
"Tóm lại hôm nay sẽ cho anh thua tâm phục khẩu phục !"
Vương Tuấn Khải rút di động ra từ túi quần.
"Tôi biết, sau tất cả mọi chuyện thì cậu rất muốn đánh bại tôi." Đem điện thoại gửi tin nhắn, lại bắt gặp Vương Nguyên đứng xấu hổ trước mặt.
Vương Nguyên cảm thấy khí thế thoáng chốc đã biến thành số 0 rồi. Cậu vô lực xoay người nhìn về phía sau, không biết Lưu Chí Hoành từ đâu chui ra đứng trước mặt cậu.
"Vương Nguyên, không được bỏ cuộc ! Nếu muốn tớ yêu cậu, cậu phải thắng mới được a !"
"Hai người đang diễn kịch gì vậy ?" Vương Tuấn Khải nhìn hai người trước mắt đùa giỡn với nhau, không nhịn được cười.
Vương Nguyên môt phen đẩy Lưu Chí Hoành ra, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói ra những lời phản kích cuối cùng thì tiếng còi của trọng tài vang lên.
"Hai đứa còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, lập tức bắt đầu đi !"
Vương Nguyên lập tức trả lời. "Đến đây đến đây."
Vương Tuấn Khải tiến đến bên tai Vương Nguyên, dùng giọng trầm thấp mà thì thầm một câu làm cho khí thế chiến đấu mới vừa phục hồi của Vương Nguyên lập tức lại trở về lại số 0.
"Đánh bại tôi đi."
Được một nửa trận đấu, tỷ số là 27 - 27, Vương Nguyên mất 15 phút nhưng vẫn không hài lòng với kết quả này, bởi vì Vương Tuấn Khải cũng chỉ mất có 17 phút. Hiện tại Vương Tuấn Khải đang kiểm soát bóng, chỉ huy đồng đội mình để chuẩn bị một cuộc tấn công mới, Vương Nguyên nháy mắt với đồng đội, một bước chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải, chính mình phòng thủ Vương Tuấn Khải.
Chiều dài cánh tay của Vương Nguyên quả thật rất thích hợp cho kiểu phòng thủ này, những ngươi chơi bóng với Vương Nguyên còn biết tới một biệt danh của cậu : cánh tay dài Vương Nguyên. Cậu dùng hai tay khống chế làm cho Vương Tuấn Khải không thể tự do di động.
Lần này anh trốn không thoát đâu.
Vương Nguyên tràn trề tự tin mà nghĩ rằng trong trận PK (*) này, để thắng được là phải biết phòng thủ và bảo vệ chính mình. Thế nhưng động tác đánh lừa tiếp theo của Vương Tuấn Khải lại khiến cho Vương Nguyên phán đoán sai lầm.
(*) Thuật ngữ : Player Killing.
"Nguy rồi !"
Khi phản ứng được thì Vương Nguyên lập tức chạy về hướng ngược lại, nhưng động tác của Vương Tuấn Khải mười phần nhanh chóng, Vương Nguyên chính là không thể theo kịp tốc độ chuyển động đổi hướng, đột ngột ngã mạnh xuống đất.
Đau.
Vương Nguyên một tay chống xuống đất, một tay sờ mắt cá chân.
Trọng tài ra hiệu tạm dừng.
Lưu Chí Hoành lập tức chạy tới, đỡ Vương Nguyên dậy.
"Nhị Nguyên cậu không sao chứ ? Đi thôi, đến phòng y tế, tớ đỡ cậu đi !"
Thời điểm Vương Nguyên đứng lên nhăn mặt một chút, hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn biểu hiện của cậu, lần này là bị thương không nhẹ.
Vương Tuấn Khải ném bóng rổ cho đồng đội, chạy đến trước mặt Vương Nguyên, ngồi xổm xuống.
"Đứng dậy còn không thể, còn tính đi đâu !"
Những lời này rõ ràng nghiêm khắc như lời mama đại nhân ở nhà hay mắng mình, thế nhưng Vương Nguyên lại vui sướиɠ đến mức không nói được một lời.
"Còn thất thần cái gì, mau lên đi !"
Lưu Chí Hoành một bên nhìn tai Vương Nguyên đang đỏ bừng lên, quyết định lên tiếng : "Lúc này mà cậu còn xấu hổ cái gì a ?" Nói rồi đem toàn lực đẩy Vương Nguyên lên trên lưng Vương Tuấn Khải.
Lưu Chí Hoành gật gật đầu với Vương Nguyên, dùng ánh mắt nói : "Là huynh đệ, tớ cũng chỉ có thể giúp cậu đến mức này !"
Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải đã cõng cậu đi tới căn tin trường lấy mấy cục đá lạnh, đưa cho Vương Nguyên.
"Cậu ôm chặt vào, tôi sẽ chạy lên nếu không mấy cục đá sẽ tan hết."
"Được."
Vương Nguyên chưa bao giờ cảm thấy trái tim đập điên cuồng như vậy. Bùm bụp.
Tiếp xúc gần như vậy, hắn chắc sẽ không nghe được đi !
Làm sao đây ! Hắn sẽ không cho là mình thích hắn đi !
Không đúng ! Mình sẽ không phải là thích hắn đi !
Vương nguyên lắc lắc đầu, không cẩn thận nói ra thành tiếng câu : "Không có khả năng không có khả năng."
"Cái gì không có khả năng ?" Vương Tuấn Khải vừa nói, một bên đem Vương Nguyên đặt ở trên giường y tế, hôm nay thứ sáu không có ai trực ban, may mắn là cửa vẫn mở.
"Cậu chờ ở đây, đưa nước đá cho tôi."
Vương Nguyên chỉ ngây ngốc đem cục nước đá đưa cho Vương Tuấn Khải, nhiệt độ trong lòng bàn tay đã làm cho cục đá gần như tan đi một nửa.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra một cái khăn mặt, Vương Tuấn Khải thuần thục mang thuốc thoa lên mắt cá chân Vương Nguyên, sau đó đem cục nước đá được gói trong khăn mặt chườm lên trên mắt cá chân.
"Anh tại sao cái gì cũng lợi hại vậy a ?" Vương Nguyên nói xong liền bưng kín miệng mình, như thế nào không nghĩ qua liền làm bại lộ chính mình đối với hắn là thái độ sùng bái a ! Thật đáng giận !
"Tôi sống một mình, là thói quen rồi."
Không khí có chút xấu hổ, Vương Nguyên ngượng ngùng cũng không biết như thế nào lại thốt ra một câu :
"Sẽ không phải là đã có rồi chứ ?"
Vương Tuấn Khải hướng tầm mắt về phía trước, nhìn thoáng qua Vương Nguyên, dùng ngữ khí trêu chọc mà hỏi lại cậu,
"Thật sự muốn biết ?"
Vương Nguyên có chút hối hận chính mình tại sao lại đi hỏi vấn đề này, cậu có một dự cảm, nhưng chính là lòng hiếu kỳ vẫn làm cho cậu tò mò, cắn môi nói "Đúng vậy."
"Bởi vì..." Mắt cá chân một đợt tiếp xúc mát lạnh.
"Tôi thích con trai !"
"Ha ha ha, thật thật buồn cười a !" Bài tập thể dục buổi sáng ngẩng đầu và cười to quả thật có tác dụng lắm nha ~
"Nếu như tôi không nói đùa thì sao ?"
Vương Nguyên đem chân lập tức rụt về, đau đến cắn chặt răng.
Khăn mặt trong tay Vương Tuấn khả cũng vì vậy rơi trên mặt đất, nước đá bên trong, toàn bộ đã tan chảy.
~oOo~