Chương 36
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em***
[!] Đọc xong chương này các bạn nhớ đọc phần note phía dưới của Bơ nha!
____________________________________________
Chương thứ ba mươi sáu
.
Cho tới bây giờ, Vương Tuấn Khải ở trước mặt Vương Nguyên chưa bao giờ trở nên xấu xí, thậm chí có thể nói, hắn hoàn hảo, là loại người có thể tỏa ra ánh hào quang.
Sự hoàn hảo đó được phản ánh qua tất cả những hành động của Vương Tuấn Khải, có thể nói, so với Vương Nguyên là vĩnh viễn mạnh mẽ hơn. Bất kể là chiều cao, thành tích, tài nghệ, tài nấu nướng, hay là mức độ được nữ sinh trung học yêu thích cũng chính là hơn Vương Nguyên một bậc. Hắn vĩnh viễn không thua Vương Nguyên, cho nên Vương Nguyên có thể ỷ lại vào hắn, đem hắn làm tấm gương học tập, muốn được hắn bảo vệ.
Thế nhưng dùng câu nói mà nam sinh thích nhất : Thể loại phim ma quỷ này, không phải là sợ, chỉ là không thích.
Thế nhưng Vương Nguyên muốn xem, Vương Tuấn Khải sẽ không từ chối.
Kỳ thực hắn đối với thể loại phim kinh dị gϊếŧ chóc máu me be bét thì sức chịu đựng cũng tạm được, thế nhưng thể loại này lại là ma quỷ u linh, biết rõ là giả, nhưng vẫn sẽ cảm thấy phía sau lạnh cả người. Không biết rõ chuyện gì đó là điều khủng khϊếp nhất, không thể chứng minh ma quỷ thật sự tồn tại hay không, cũng chính là không thể chứng minh rằng chúng có hay không tồn tại trong con người. Cảm thấy bất ổn, đối với những người theo chủ nghĩa hiện thực như Vương Tuấn Khải mà nói, chính là điều đáng sợ nhất.
Chỉ là, không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Vương Nguyên.
Chỗ ngồi của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên là hàng thứ hai trong góc tối. Vương Nguyên cũng là lần đầu tiên đi xem phim mà lại ngồi chỗ này, vị trí cũng không tốt, bất quá nếu đi cùng Vương Tuấn Khải, còn có thể có tâm trí xem phim hay sao.
Theo lý thuyết, hai đứa con trai đi ra ngoài chơi cũng là bình thường, thế nhưng Vương Nguyên lại hay để ý. Cậu thích kiểu tiếp xúc ánh mắt bí mật với Vương Tuấn Khải. Đối với việc này, Vương Tuấn Khải lại luôn luôn biểu hiện vô cùng lãnh tĩnh, cứ như vậy, không để cho đối phương biết tim mình cũng đang đập rất nhanh.
Bởi vì là phim kinh dị, toàn bộ màu sắc âm thanh của bộ phim đều là hắc ám âm trầm, toàn bộ rạp chiếu phim cũng đều thấy không rõ biểu tình của những người xung quanh. Chiếu phim được ba mươi phút, vẫn chưa có cảnh nào đáng giá làm cho người ta phải hét chói tai, Vương Nguyên liếc về phía sau một cái, không có người quen, hơn nữa tất cả mọi người đều hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tính chất trẻ con mờ ám, bắt đầu.
Tất cả mọi người đều đặt coca ở bên trái, bởi vì Vương Tuấn Khải ngồi ở bên phải Vương Nguyên, Vương Nguyên liền cố ý cầm lấy coca của Vương Tuấn Khải, ngậm lấy ống hút của hắn, mãi cũng không chịu buông. Đúng lúc Vương Nguyên đang từng li từng tí quan sát Vương Tuấn khải có hay không phát hiện ra trò đùa dai của mình, vừa vặn trên màn hình xuất hiện hình ảnh kinh dị đầu tiên, cả rạp chiếu phim đều là tiếng các cô gái hét lên chói tai, Vương Nguyên bởi vì nhìn Vương Tuấn khải, sỡ dĩ cũng bỏ lỡ hình ảnh kinh khủng của bộ phim kia.
Bất quá lại thấy được hình ảnh kinh khủng của Vương Tuấn Khải, rõ ràng là bị hù lại cố tình nén lại, vừa vặn bị Vương Nguyên phát hiện.
Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, một con mắt nhắm chặt, con còn lại hơi mở ra tạo thành một đường chỉ nhỏ, cắn môi dưới làm lộ ra một bên răng nanh. Tay hắn một bên lấy coca uống cho đỡ sợ, sờ soạng nửa ngày thì liền mò được tay của Vương Nguyên.
"Vương Tuấn Khải, anh sợ coi phim ma sao ?!"
Tuy rằng ngoài miệng dùng giọng giễu cợt, ngực đã có điểm không phục : Bộ dáng sợ hãi này của Vương Tuấn Khải tại sao cũng không có chút buồn cười, ngược lại vẫn đặc biệt đẹp trai.
Vương Nguyên cười trộm đưa coca cho hắn, Vương Tuấn Khải không chú ý bị Vương Nguyên cắn bẹp cái ống hút, còn có biểu hiện trên mặt cậu hình như đang cười nhạo vẻ mặt của hắn.
Rõ ràng vừa rồi không thấy được màn hình thế nhưng hiện tại ngược lại là vẻ mặt đắc ý, rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của Vương Tuấn Khải.
"Vì ánh sáng chói quá."
"Gạt người đi, anh sợ rồi sao ha ha ha !"
"Em không sợ ?"
"Đương nhiên không sợ a, em chuẩn man mới không thèm sợ ba cái loại ma quỷ này."
Tay trái Vương Tuấn Khải vẫn đang cầm ly bỏng ngô mà Vương Nguyên thích ăn, Vương Nguyên đưa tay qua cầm lấy đem toàn bộ để xuống đất.
"Nếu sợ thì phải nói a, em cho anh mượn tay cầm."
Vương Nguyên đặt tay dưới ghế, so với các cặp đôi khác có người đang tựa đầu lên vai, có người sợ đến mức chui vào lòng đối phương, lại có người ở trong bóng tối trực tiếp hôn môi.
"Đứa ngốc !"
Anh đưa tay của mình, cho một nhóc con ngốc nghếch như em.
Vương Tuấn Khải đưa tay tới, lần đầu tiên nhường Vương Nguyên chủ động nắm tay hắn. Vương Tuấn Khải hiểu rõ, Vương Nguyên vẫn luôn mong muốn Vương Tuấn Khải có thể biết, cậu cũng là một thiếu niên độc lập dũng cảm, cậu cũng là một người con trai giống như Vương Tuấn Khải, có thể bình đẳng bảo vệ và bảo hộ cho người yêu thật tốt.
Muốn vĩnh viễn kiên cường một cách hoàn hảo trước mặt em che chở cho em, nhưng nếu như thỉnh thoảng tỏ ra yếu kém sẽ khiến em hài lòng, thì anh cũng sẽ không ngại.
Xem em kìa, bởi vì loại chuyện nhỏ này lại thỏa mãn nở nụ cười, nhìn màn ảnh làm bộ không thèm để ý.
Sau đó một giây, hình ảnh ma quỷ kinh dị lại đột nhiên xuất hiện, cả rạp đều hét lên làm cho Vương Nguyên sợ đến mau mau nhắm chặt mắt lại, mím môi chịu đựng không dám phát ra tiếng. Bàn tay bởi vì sợ hãi nên cũng tăng thêm lực siết chặt.
Bàn tay của đối phương lại chậm rãi thoát ra, mở lòng bàn tay của Vương Nguyên, từ phía trên kéo dần xuống phía dưới. Vương Nguyên cũng không có gạt bỏ, chính là luyến tiếc lần chủ động nắm tay của bản thân cứ như vậy mà kết thúc. Tuy rằng chủ động nắm tay hắn sẽ làm cho mình cảm thấy hài lòng, thế nhưng bị hắn nắm chặt tay sẽ cảm thấy an tâm.
"Ai nha ! Đúng là ánh sáng chói quá có phải hay không !"
Mới không chịu thừa nhận là sợ đi.
"Phải."
Giữ gìn lòng tự trọng của em, vô điều kiện toàn bộ đều nghe em.
Duy trì nắm tay mãi cho đến lúc phim kết thúc đèn bật lên mới buông ra, hai người nhìn nhau cười sau đó tiến về phía sau tìm Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ. Lưu Chí Hoành cả người nằm bẹp trên ghế mà ngủ, mặc cho Thiên Tỉ chọc chọc vào mặt vẫn không tỉnh dậy, Vương Nguyên trực tiếp đi tới hét vào bên tai Lưu Chí Hoành một tiếng "đồ ngốc", Lưu Chí Hoành lúc này mới bị giật mình từ trên ghế bật dậy.
"Đi coi phim kinh dị như vậy mà cậu cũng ngủ được ?!"
Bốn người vừa nói chuyện phiếm vừa ra khỏi phòng chiếu phim.
"Thiên Tỉ coi một cảnh sẽ dùng phương pháp khoa học phân tích cho tớ, làm như đang đi học, cái đờ mờ !"
"Vốn là bộ phim này rất không khoa học, các cậu xem kết cục cuối cùng lại..."
"Cậu đừng nói nữa, tôi đều đang ngủ, kết cục con mẹ nó cũng không có xem !"
Dịch Dương Thiên Tỉ lại tiếp tục phân tích cho Lưu Chí Hoành sở dĩ cái này không khoa học ở chỗ nào, Lưu Chí Hoành một bên ngáp một bên bưng lỗ tai. Vương Tuấn Khải dùng ngón tay chỉ vào phòng vệ sinh ý báo cho Vương Nguyên biết hắn đi vệ sinh một chút, Vương Nguyên vốn là đâu có ở tại chỗ chờ hắn, chợt thấy rạp chiếu phim đang bán cái mặt nạ trong phim kinh dị lúc nãy, lại nghĩ đến cuối cùng hôm nay Vương Tuấn Khải đã bị lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trong đầu liền xuất hiện ra ý tưởng đùa dai của mấy đứa nhỏ.
Vương Tuấn Khải từ nhà vệ sinh đi ra, Vương Nguyên nấp ở bên cửa chờ hắn, mang theo mặt nạ ú òa một cái nhảy ra trước mặt hắn.
Vương Tuấn Khải bị giật mình, trong miệng nhẹ nhàng a một tiếng, lại lùi về phía sau một bước.
Vương Nguyên thấy quỷ kế của mình rốt cục thành công, vui vẻ lấy mặt nạ ra ôm bụng cười.
"Nhóc Vương Nguyên, em thực sự hù được anh !"
"Xin lỗi xin lỗi, giỡn thôi mà."
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ bản thân vừa bị thất thố, thế nhưng cũng khiến cho Vương Nguyên cười, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười.
Bốn người ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Tuấn Khải một mực dong dài nói Vương Nguyên lần sau không được như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ một mực bắt Lưu Chí Hoành nghe cậu ta phân tích, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên đi ở phía trước, đồng loạt quay đầu nói.
"Biết rồi, thật phiền a !"
Chỉ là, Vương Tuấn Khải trả lời "được rồi được rồi", còn Dịch Dương Thiên Tỉ dừng lại một giây rồi dùng bộ mặt cao lãnh nói tiếp : "Vậy ai hôm nay đáp ứng tôi đi đến chín giờ là quay về ?" Sau đó lại đổi thành Lưu Chí Hoành nói "được rồi được rồi", chớp chớp mắt tiếp tục nghe cậu ta phân tích đạo lý khoa học.
Ngày mai là thứ sáu còn có lớp, sở dĩ theo lẽ thường, bốn người đều phải quay về trường học, Vương Tuấn Khải để cho bọn họ về trước, hắn phải quay về nhà lấy đồ. Vương Nguyên hỏi hắn lấy cái gì, Vương Tuấn Khải lại không nói. Cậu bĩu môi nói muốn cùng hắn về nhà, Vương Tuấn Khải nói không được, bảo cậu về ngủ sớm một chút.
Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ lên taxi, sau đó chính mình mới đón xe về nhà, Vương Nguyên nhịn không được lòng hiếu kỳ, nói tài xế dừng xe lại sau đó một mình bắt xe đi đến nhà Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên đến dưới lầu nhà Vương Tuấn Khải, vừa vặn có người ra khỏi thang máy, Vương Nguyên vốn là chuẩn bị đi thang bộ thế nhưng vừa lúc có thang máy cũng liền đi vào.
Có một loại bệnh gọi là sợ không gian hẹp, đây cũng là lý do vì sao bình thường Vương Nguyên không thích đi thang máy một mình, nhất là hôm nay mới vừa coi phim ma.
Cho nên vào thời điểm thang máy ở tòa nhà Vương Tuấn Khải bỗng lóe lên một cái sau đó liền đen kịt một mảng, Vương Nguyên thật sự cảm thấy cả thế giới như muốn sụp đổ.
___
Bơ : Sở dĩ không viết note này ngay ở trên mà viết xuống dưới này là bởi vì, sau đây sẽ là một tin không vui cho chúng ta, Bơ không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của các bạn khi đọc chương này nên mới để xuống dưới này thông báo. Hôm nay chị tác giả vừa nhắn tin cho Bơ, nói là có một số người cho rằng viết H giữa Khải Nguyên là không được nên đã lan truyền một số tin đồn không hay về chị tác giả và cảnh H trong fic lên weibo. Chị ấy rất shock và đã khóc cả một ngày. Hiện tại bản gốc đã viết đến chương 59, chị ấy vẫn chưa thể bình tĩnh và sẽ tạm ngưng fic một thời gian, và cũng có thể sẽ drop. Nhưng chị ấy có nói, chị ấy không muốn làm cho Bơ và các bạn readers ở Việt Nam buồn nên sẽ cố gắng viết tiếp, thế nhưng sẽ không đăng online mà chỉ gửi qua email cho Bơ. Thực sự Bơ cảm thấy rất biết ơn chị tác giả. Nói về chuyện này, một số người cho rằng không nên có H giữa Khải Nguyên, âu cũng là vì lo các em còn quá nhỏ, mọi người không muốn phá hủy hình tượng của các em. Thế nhưng Bơ nghĩ, dù sao đây cũng chỉ là fanfiction, tức là sự tưởng tượng của fans mà thôi, hơn nữa nhân vật của Khải Nguyên trong fic này đều đã ở độ tuổi trưởng thành, mà H cũng chỉ là H nhẹ, cho nên nói mộ số bạn trung Quốc làm như vậy là hơi khó tính quá rồi... Bây giờ cũng không thể nói gì hơn, chỉ mong chị tác giả có thể nhanh hồi phục lại và sẽ suy nghĩ lại về quyết định của mình, vì dù sao thì cũng còn rất nhiều người ủng hộ chị. Cố gắng lên chị nhé !
Yil : Sở dĩ note này đã lâu rồi, bây giờ truyện cũng đã hoàn rồi nhưng Yil cũng muốn repost lại cho các bạn xem a :3 Để nếu có ai phản ánh cảnh H thì sẽ hiểu được mình sai ở chỗ nào :">
~oOo~