Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 30

Chương 30
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ ba mươi

.

"Tớ nghĩ là không phải như thế đâu." Lưu Chí Hoành không thể tin vào cảnh tượng đang xảy ra, Dịch Dương Thiên Tỉ, cao ngạo lãnh khốc tổng tài nam thần, đang khóc ư ?

"Mẹ nó lại phải yếu ớt như vậy sao ? Tôi đưa cậu về không phải là được sao ?" Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên cùng đi về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, vừa mới đυ.ng tới cánh tay cậu ta, lai bị cậu ta hung hăng mà gạt ra.

"Đừng phiền tôi, để tôi yên tĩnh một chút."

"Đồ ngốc a, muốn yên tĩnh thì đi về rồi yên tĩnh, cứ như thế này bọn tôi làm sao đưa cậu về." Bắt lại cánh tay cậu ta, lại bị gạt ra.

"Tôi không về."

"Cậu rốt cuộc có về hay không a ?" Lưu Chí Hoành không có cách nào đành phải nói lại, hơn nữa nói như thế này cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Chỉ có thể nhìn qua Vương Nguyên, ra hiệu cho cậu bằng ánh mắt. Vương Nguyên miễn cưỡi bày ra một bộ dáng tươi cười, thử hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Mọi người cũng từ trưa đến giờ chưa ăn, nếu không chúng ta đi ăn chút gì đi ?"

Thiên Tỉ không nói gì.

Vương Nguyên nhìn cậu ta... Ít ra... Cũng không có phản đối, liền nói thêm một câu.

"Tớ mời."

Vẫn không trả lời.

"Không nói gì có nghĩa là đồng ý a, được rồi, lên đi."

Lưu Chí Hoành mặc dù trong lòng nghĩ một đứa con trai khó ưa như vậy dĩ nhiên lại trở thành cực phẩm đi, nhưng sau đó liền nghĩ đến lấy chuyện này cười nhạo cậu ta cũng đáng giá.

"Tự tôi đi."

"Ai, miệng của Thiên Tổng rốt cục cũng mở, vậy ngài đi thong thả, tôi và Nguyên ca đi trước một bước."

Lưu Chí Hoành kéo Vương Nguyên đi về phía trước, Dịch Dương Thiên Tỉ một người khập khiễng đi ở phía sau.

Mặc cậu ta cứ như vậy chật vật một hồi, Vương Nguyên làm bộ nói một câu oán trách.

"Bây giờ còn chưa quá muộn a."

Lưu Chí Hoành tay đút vào túi, cũng quay đầu lại hỏi một câu.

"Cho cậu cơ hội cuối cùng, có muốn tôi cõng hay không ?"

"Không cần."

"Vậy đỡ cậu được không ?"

"... Ừ."

"Ai nha, cái người này, thế nào cùng tôi thì không được ? Vương Nguyên nói cái gì cậu cũng đồng ý vậy ?" Lưu Chí Hoành tuy rằng ngoài miệng còn đang oán giận, nhưng vẫn cùng Vương Nguyên đi tới đỡ mỗi người một bên, ba người cứ duy trì tư thế như vậy đi xa bệnh viện thẳng đến quán nướng lão Đặng.

"Ăn cái này sao ?"

"Sao vậy ? Đại thiếu gia có gì bất mãn sao ?" Nhìn bộ dạng kén chọn của Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành cũng không quên dùng các loại biệt hiệu nói móc cậu ta.

"Được rồi, cậu cho mình mượn điện thoại di động gọi về một chuyến được không ?" Vương Nguyên rốt cục ngồi không yên, cậu vẫn luôn nghĩ muốn gọi điện cho Vương Tuấn Khải, lúc nãy xen vào chuyện của Thiên Tỉ lại không có gọi được, hiện tại trời cũng tối rồi, hắn hẳn là đang lo lắng cho mình a.

Thiên Tỉ cũng không có cự tuyệt, trực tiếp lấy di động từ túi ra đưa cho Vương Nguyên.

"Cảm ơn nha." Vương Nguyên đứng dậy tìm chỗ khác bấm số điện thoại của Vương Tuấn Khải, không nghĩ tới trong điện thoại còn có lưu số này, mấu chốt là, cự nhiên lại lưu là "Vương Tuấn Khải (bạn trai của Vương Nguyên)". Thôi quên đi, không truy cứu cái này, hiện tại quan trọng là phải gọi điện cho hắn.

"Alo, xin hỏi ai vậy ?"

"Em..."

"Nhóc Vương Nguyên ?"

"Cái kia... Hôm nay xảy ra chút việc, khi nào về sẽ kể cho anh nghe, điện thoại em còn ở trên phòng, hiện tại em đang mượn điện thoại của Thiên Tỉ gọi cho anh."

"Không sao, em cũng có việc của mình mà."

"Anh... Không lo cho em a ?"

"Em cũng không phải con nít, anh còn lo lắng cái gì. Anh tưởng em về nhà."

"A..."

"Em có về nhà ăn cơm không ?"

"Không có về, em và Lưu Chí Hoành đi ăn ở bên ngoài."

"Ừ, vậy em đừng uống nhiều rượu quá."

"Em biết rồi a."

"Về sớm một chút."

"Ân, bai bai."

Vương Nguyên cúp điện thoại, vốn cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ trách mình, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên lại nói mình không phải là con nít nên không cần lo lắng. Đại khái đây chính là hắn quan tâm đến mình, biết mỗi lần hắn xem mình như trẻ con mình sẽ không vui. Thế nhưng biểu hiện hoài nghi một chút thì tốt rồi...

Sau đó Vương Nguyên trở lại bàn ăn, đồ nướng còn chưa đem lên, nhưng bia đã uống không ít.

"Thiên Tổng uống sao ?" Lưu Chí Hoành cầm lấy cái mở nắp chai mở một cái.

Còn phải nói.

"Chẳng lẽ là tớ a."

Dù sao thì cậu ta cũng không nói lời nào, toàn bộ mình chịu đựng là được rồi.

Lưu Chí Hoành cầm lấy một cái ly nhựa rót đầy rồi đẩy đến trước mặt Thiên Tỉ, để chai bia xuống, quay đầu hỏi Vương Nguyên có uống không, Vương Nguyên lắc đầu, Lưu Chí Hoành chuẩn bị rót một ly cho mình, phát hiện bên trái có một cái ly đã uống xong, ngẩng đầu lên một cái đã thấy Dịch Dương Thiên Tỉ chùi miệng nấc một tiếng.

"Thật lợi hại a."

Lưu Chí Hoành đang định rót cho cậu một chén, vừa mới rót đầy đã bị Thiên Tỉ đoại đi.

Đồ nướng bắt đầu dọn lên, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đói bụng cả một ngày liền lập tức ăn ngấu nghiến, Dịch Dương Thiên Tỉ trực tiếp tự mình động thủ, cầm chai bia lên uống. Trong lúc Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đang tranh nhau xiên mực cuối cùng thì Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đỏ bừng hướng ông chủ hô to.

"Cho mười chai nữa !"

Mãi ăn nãy giờ hai người lúc này mới chú ý người đối diện người đầy mùi rượu, còn có trong mắt đã mau chóng tràn ra lệ quang. Vào lúc bọn họ cho rằng đêm nay Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không nói một lời nào mà chỉ ngồi uống hết bia trong quán, thì cậu ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói.

"Các cậu biết vì sao tôi đến Trùng Khánh không ?"

"Không biết." Hai người mở miệng nói đồng thanh.

"Muốn biết không ?!"

"Không muốn..."

"Hả ?!" Đem vỏ chai bia hướng trên bàn đập một cái.

"Muốn a !"

"Đừng ăn nữa ! Nghe tôi nói ! Tôi a ! Chính là mẹ nó muốn trốn khỏi Bắc Kinh !"

"Là sao ?"

"Đừng nói xen vào !" Thiên Tỉ đập một cái, "Tôi con mẹ nó từ nhỏ, chỉ biết đến lớp học bổ túc, lớp học phụ đạo, các thể loại lớp, mẹ tôi nói, cái gì là, không thể tuột khỏi vị trí đứng đầu, vị trí đầu bảng, các cậu hiểu không ?! Năm tôi bảy tuổi mẹ tôi dẫn tôi tới Trùng Khánh thi đấu, thi cái gì nhỉ ? A... Thiếu nhi tài nghệ, ha ha, tôi không được giải nhất, ngay cả top ba cũng không vào, mẹ tôi mỗi ngày đi ngủ liền đem một món đồ chơi ném đi, tôi con mẹ nó đi kiếm trở về, mẹ tôi mắng tôi, nói tôi là cái đồ trẻ nít, tôi liền tự mình đem chúng đi vứt. Trẻ con ? Tôi con mẹ nó từ nhỏ đã học vô số thứ từ dương cầm cho đến hội họa, thư pháp, học nhảy, trẻ con ? A đúng, tôi trẻ con, tôi con mẹ nó phải đem tờ giấy dán lên mấy món đồ chơi, nhờ người nhặt được chăm sóc chúng cho tốt, thật buồn cười. Tôi từ nhỏ đến lớn, niềm vui duy nhất chính là học nhảy, năm đó đi thi liền quen biết đội trưởng hiện tại, bọn họ nhảy ở câu lạc bộ cho trẻ em, thậm chí còn không vào top mười, nhưng anh ấy cười với bất cứ ai đều vui vẻ. Anh ấy nhảy rất hay, tôi khi đó nghĩ, lúc nào mình mới có thể trở thành người như vậy. Đội trưởng cũng nói, nếu như tôi học Đại học ở Trùng Khánh, có thể thêm tôi vào câu lạc bộ. Tôi đã đăng kí Đại học, chính là lần đầu tiên tự quyết định cuộc đời mình. Tôi cãi nhau với ba mẹ, bọn họ đã vì tôi tìm những nơi tốt nhất ở Bắc Kinh, bảo tôi làm theo họ thì nhất định sẽ thành công. Ha ha, thế nhưng tôi, Dịch Dương Thiên Tỉ, mười năm trước nếu nói qua việc mình thích làm, tôi con mẹ nó nói được thì làm được..."

Thanh âm nhỏ dần, nước mắt cũng tràn ra viền mắt.

"Tôi bảy tuổi, đội trưởng khi đó hơn hai mươi, tôi mười sáu, đội trưởng hơn ba mươi. Lúc tôi đến Trùng Khánh, anh ấy liền nhận tôi, không nói hai lời liền đem tôi gia nhập vào câu lạc bộ nhảy của anh ấy, nói rằng bất kỳ cuộc thi nhảy nào tôi cũng sẽ cùng mọi người tham gia... Đây là lần cuối cùng anh ấy tham gia thi đấu... Nếu như tôi diễn tập cẩn thận một chút..."

Lưu Chí Hoành cũng vừa uống bia vừa nghe cậu ta nói.

"Huynh đệ chúng ta nói chuyện này, bất luận là kẻ nào cũng không trách a, cuộc đời không như ý là chính phần mười rồi, cậu xem chúng tôi chơi với nhau vài chục năm, bị Vương Nguyên khi dễ, lên đại học, mẹ nó lại gặp một tên bạn cùng phòng 'tuyệt con mẹ nó vời' a..."

"Lưu Chí Hoành !" Người duy nhất thanh tỉnh chỉ còn có Vương Nguyên, đến lúc này Lưu Chí Hoành mới phản ứng được, cái này sao lại nói ra như vậy...

"A... Xin lỗi... Ý của tôi là, cậu làm sao phải mất hứng a, có gì khó chịu cứ nói ra, không cần phải giữ trong lòng."

"Không sao, tôi biết các cậu nhìn tôi thế nào... Tôi con mẹ nó sau đó cũng hối hận, thế nhưng không biết phải mở miệng nói thế nào, lúc đó tôi và ba mẹ một tháng không nói chuyện, một mình thu thập hành lí, một mình nhập học, tâm trạng lúc đó quả thực không tốt, hơn nữa Vương Nguyên còn nói đúng biệt danh khi còn bé của tôi, nhất là cái vụ cậu ngu ngốc ném cái đó cho tôi..."

"Cậu nói ai ngu ngốc."

"A, không có ý gì hết, chỉ là tôi nói chuyện tương đối thẳng thắn."

"Nói như vậy, ai nha tôi nói, con khủng long kia là của cậu a."

"Không phải của tôi chẳng lẽ là của cậu a."

"Con mẹ nó cậu không nói sớm, tôi còn đang chờ mong vào một em gái xinh đẹp đi."

"Lời này là tôi nói mới đúng ! Rách Quần ca !"

"Ê nha còn cậu là Trung Phân ca !"

Vương Nguyên nhìn hai cái người say bí tỉ đang ầm ĩ này, nhịn không được cầm ly bia lên uống nửa ly.

"Đừng ầm ĩ nữa, nói ngắn lại, cụng ly !"

Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành cùng trừng mắt một cái, đều không tình nguyện cầm ly rượu lên cụng một cái uống một hơi cạn sạch. Ba người ngồi nói chuyện đông tây, vừa ăn vừa đùa xóa tan hơn mười mấy ngày chiến tranh lạnh gần đây.

Vương Nguyên thanh toán tiền, chợt nhớ tới một việc.

"Thiên Tỉ, cậu làm sao biết quan hệ giữa tớ và Vương Tuấn Khải ?"

~oOo~