Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 22

Chương 22
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ hai mươi hai

.

"Con... đừng có khẩn trương quá a !"

"Mẹ, con không có khẩn trưởng, tại mạng chậm quá thôi."

Trên xe lửa quay về Trùng Khánh, điện thoại trên tay Vương Nguyên mãi mà không mở được trang web. Chưa tới hai mươi ngày, cùng với ba mẹ đi du lịch vài nơi, vui thì có vui nhưng mà cũng mệt lắm. Hơn nữa còn là vì ba mẹ đã có tuổi, cũng chạy hết nổi rồi. Vốn là chuẩn bị vài ngày nữa mới về lại Trùng Khánh, mẹ tĩnh tâm suy nghĩ xem còn chuyện gì đó ở Trùng Khánh, hơn nữa cũng đã có điểm thi rồi, cho nên liền mua vé tàu lửa trở về Trùng Khánh ngay buổi sáng.

"A... vào được rồi !"

"Thế nào rồi ?"

Lão mẹ đoạt lấy điện thoại, quả nhiên mẹ mới là người khẩn trương hơn ai hết.

Nhìn trên màn hình điểm thi và xếp hạng của Vương Nguyên, mẹ hung hăng đánh vào lưng Vương Nguyên một cái.

"Con trai ngoan... Thật sự không chịu thua kém ai !"

Vương Nguyên còn không hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác đem điện thoại cầm về, vừa thấy mấy chữ số hiện lên màn hình, chính mình cũng bị thành tích này làm cho ngạc nhiên rồi.

Cao như vậy ?! Vương nguyên tuy rằng thi cũng khá tốt, đặc biệt Vương Tuấn Khải còn giúp cậu chú ý mấy trọng điểm để đi thi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể tin vào mắt mình, xếp hạng lại tốt như vậy.

"Mau gọi điện báo cho ba con đi !"

"Ân... được..." Vương nguyên hiển nhiên còn chưa có hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt của cậu còn chưa kịp biến về bộ dạng tươi cười.

"Ba ơi..."

"Em gọi nhầm số rồi... Đứa ngốc !"

"A ?!" Vương Nguyên giật mình, bấm nhầm số rồi.

"Hự... Em đang chuẩn bị gọi cho ba, cúp máy đây..."

"Có điểm thi rồi ?"

"Ân... cũng tạm được." Rõ ràng trong lòng đã vui vẻ đến chịu không được, còn giả bộ bình thản.

"Vậy trường kia... "

"Đúng vậy !" Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải đang muốn hỏi cái gì, hai người đã ăn ý đến mức không cần nhiều lời nữa. Vừa nghĩ tới chuyện mình thực hiện được mong muốn của đối phương, Vương Nguyên liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Chúc mừng em."

"Em... tối nay gặp anh có được không, hiện tại em đang trên xe lửa trở về." Rất muốn gặp mặt nói cho hắn biết cậu rất hưng phấn và vui sướиɠ đến nhường nào.

"A..."

"Sao lại a ?" Vương Nguyên nghe được giọng Vương Tuấn Khải là đang do dự.

"Tối nay chắc không được, anh có chút chuyện, sẽ về nhà rất trễ."

"A... được..." Vương Nguyên có chút thất vọng, nói tạm biệt rồi cúp máy.

"Gọi cho người nào thế, giọng con nói chuyện lại nhẹ nhàng như vậy ?"

"Bạn học..."

"Con trai hay con gái ? Bạn bè hay là người yêu ?"

"Mẹ, đừng làm rộn nữa !" Vương Nguyên bởi vì nghe Vương Tuấn Khải nói buổi tối có việc tâm tình liền thay đổi có chút buồn bực, sau đó lại nhấn số gọi điện cho ba nhưng giọng cũng không còn hưng phấn như lúc nãy nữa.

Tối hôm đó về nhà, lão mẹ liền gọi điện cho bạn bè thân thiết, định sẽ làm một bữa tiệc mừng, Vương Nguyên cũng gọi điện cho Lưu Chí Hoành, Hoành ca cũng coi như ổn, thành tích không cao nhưng cũng đậu vào A Đại rồi.

"Nhị Nguyên, cậu hiện tại thoải mái rồi."

"Thoải mái cái gì a ?"

"Cậu không phải nói... Muốn thượng nam thần sao ?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng cười xấu xa của Lưu Chí Hoành.

"..."

"Vậy đêm nay cậu đi tìm anh ấy sao ?"

"Hắn nói có việc."

"Ai dô, anh nam thần này thật kỳ lạ nha, đáng lẽ so với cậu anh ấy còn phải kích động hơn mới đúng. Hay là anh ấy đang ở nhà chuẩn bị cho cậu một cái gì đó bất ngờ đi ?"

"Cái gì bất ngờ ?"

"Tớ sao mà biết, tớ chỉ đoán thôi."

"Tớ đi qua nhà hắn tìm hắn đây !"

Vương Nguyên cúp điện thoại, lão mẹ cũng nói đêm nay cho phép cậu cùng bạn học ăn mừng, không cần về sớm cũng được.

Lão mẹ chính là nghĩ con trai thi thật tốt, cùng với bạn học ăn uống chơi bời một lần cũng không có gì nghiêm trọng, liền tùy Vương Nguyên đi.

Vương Nguyên cưỡi xe đạp một đường hướng đến nhà Vương Tuấn Khải, ở dưới lầu nhìn lên thấy đèn điện đều tắt hết.

"Không sao, hắn nói tối nay sẽ về nhà, mình ở đây chờ một chút là được rồi."

Vương Nguyên gửi xe ở dưới lầu, đi thang máy lên nhà Vương Tuấn Khải ở tầng một. Kỳ thực Vương Nguyên không hề thích ở trong thang máy một mình, cái gì là bệnh sợ không gian hẹp và kín đi ? Bởi vì mỗi lần đi đều là Vương Tuấn Khải xuống dưới đón cậu. Bất quá bây giờ tâm trạng rất tốt, cho nên cũng không lo lắng nhiều.

Vương Nguyên theo thói quen lấy ra chùm chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Thiếu chút nữa đã quên mất, lúc cùng hắn cãi nhau đã đem chìa khóa trả lại cho hắn rồi.

Nhấn chuông cửa "kính koong kính koong" nhưng không có ai mở cửa, Vương Nguyên nhíu mắt nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa, hiển nhiên không có khả năng từ bên ngoài nhìn vào được bên trong a.

"Ai, thực sự không có ở nhà."

Lấy điện thoại di động ra, muốn gọi nói cho hắn biết mình đang ở trước nhà, tuy rằng biết chính mình làm như vậy là bốc đồng, thế nhưng nếu hắn thực sự hiểu rõ chính mình thì sẽ phải gấp gấp mà trở về a.

"Này ! Lão Vương... Anh còn tắt điện thoại a..."

Thế nào lại tắt máy, chẳng lẽ buổi tối không định về nhà ngủ sao. Thôi ngồi xuống đây đợi một lát cũng được a. Vương Nguyên ở trước nhà hắn bắt đầu ngồi xuống, cảm thấy nhàm chán, liền nhắn tin tâm sự với Lưu Chí Hoành.

"Ngạc nhiên cái cục sh!t a, Vương Tuấn khải căn bản còn không có ở nhà !"

"Cậu thật sự qua sao..."

"Không phải cậu nói có thể là bất ngờ sao !"

Không biết Lưu Chí Hoành đang làm cái gì, rõ ràng tin nhắn đã báo đối phương đang nhập, thế nhưng chậm chạp không có trả lời.

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ đang nhập lâu như vậy ?!"

"Nhị Nguyên a... Tớ không biết có nên nói cái này hay không..."

"Cậu nói đi."

"Tớ vừa ra khỏi nhà... Nhìn thấy nam thần..."

"Ở đâu ?"

"Trong một quán cafe... Cùng với một người con gái vừa nói vừa cười."

"Nga, cũng có thể là bạn hắn."

"Thế nhưng trên bàn... Còn có một hộp nhẫn."

"Ừ, tớ biết rồi." Vương Nguyên lộ ra biểu tình cứng đờ.

"Hơn nữa nam thần anh ấy... Còn giúp người kia mang nhẫn vào. Tớ còn nghe một câu, em thử mang vào xem..."

"..."

"Nhị Nguyên... Không biết nói ra cậu có khó chịu hay không... Nhưng cô gái kia vóc dáng ngoại hình đều có chút giống cậu..."

Lưu Chí hoành gửi đến một tấm hình, ngoài bóng lưng của Vương Tuấn Khải còn có vẻ mặt tươi cười của cô gái xinh đẹp kia.

"Ha hả !"

"Nhị Nguyên... Cậu cũng đừng buồn quá... Nếu như không có Vương Tuấn Khải thì cũng không có xếp hạng rất cao kia của cậu a..."

"Đúng vậy, tớ tự đáy lòng rất muốn cảm ơn hắn !"

Nhẫn... Quán cafe... Con gái... Lại còn vừa nói vừa cười !

Không phải nói có việc sao ?

Lẽ nào đây chính là phản bội trong truyền thuyết...

... Như vậy cho nên hắn mới không muốn chạm vào mình, cũng không giải thích cho mình hiểu, hắn đại khái là thích cô gái kia đi...

Cùng một chỗ một năm... A... Mới một năm thôi mà...

... Nụ hôn đầu tiên của mình... Thật buồn cười quá đi !

Cho nên nói...

Vương Tuấn Khải xuất hiện, là do tiểu thiên sứ trên trời phái đến để giúp mình học tập thật tốt sao ?

Sau đó, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành rồi liền trở về cùng người yêu thật sự sánh bước ?

Đây là vở kịch gì vậy ?

Có nhầm hay không ?

Anh con mẹ nó gạt em ?

Vương Nguyên đầu óc rối loạn, cậu không muốn về nhà, cậu phải hỏi cho rõ chuyện này, có chết cũng phải chết cho minh bạch a.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác gọi, điện thoại của Vương Tuấn Khải đều tắt.

Chờ thôi ! Chờ hắn về, sau đó đối diện mà hỏi hắn, nếu thực sự là hắn xuất hiện vì để cổ cũ mình học tập thì hắn đúng là người tốt. Ít ra... cũng phải nói một tiếng cảm ơn anh vì đã dùng vẻ ngoài của mình để làm động lực cho em học tập.

Cũng không biết đây là loại tâm bệnh gì, rõ ràng nghe nói hắn cùng người khác một chỗ liền cảm thấy vô cùng khổ sở, thế nhưng vẫn nghĩ muốn cảm ơn hắn giúp cho mình thi đậu A Đại. Tuy rằng cả một năm ở bên hắn cứ như vậy sẽ trở nên buồn cười, sẽ trở thành một chuyện nhàm chán và ngớ ngẩn.

Nói trắng ra, chính là trong lòng vẫn không thể có cách nào tiếp thu được loại sự tình vừa xảy ra, cho nên cứ như vậy tình nguyện tin tưởng rằng hắn chính là người được tiểu thiên sứ phái xuống giúp mình học tập.

"Vương Tuấn Khải... cảm ơn anh, em con mẹ nó thi đậu A Đại rồi..."

"Em tại sao lại ở đây ?!"

Nửa đêm 3 giờ Vương Tuấn Khải về đến nhà, dưới ánh đèn mập mờ ngoài hiên, hắn bị cảnh tượng trước mắt doạ cho hoảng sợ. Vương Nguyên dựa vào tường bên lối đi nhỏ mà ngủ, trong mơ vừa nói gì đó, bên khóe mắt còn có nước mắt chảy ra.

Bị tiếng của Vương Tuấn Khải làm cho tỉnh lại, Vương Nguyên cảm giác được trên mặt mình có gì đó không đúng, lập tức dùng cánh tay lau lung tung.

"A... anh đã về rồi !" Vương Tuấn Khải đưa tay kéo cậu, thế nhưng Vương Nguyên lại tự mình đứng lên.

"Khuya rồi sao em không ở nhà mà qua đây làm gì ?"

"A... em chính là tới để nói với anh một chút, cảm ơn anh, một năm nay anh hi sinh nhan sắc giúp em học tập, nếu không có anh em quả thực sẽ không thi tốt như vậy !" Vương Nguyên nỗ lực kiềm chế tâm trạng của mình, giả vờ lộ ra một bộ mặt trấn tỉnh tươi cười.

"Em đang nói cái gì vậy, lại còn nhan sắc, thật buồn cười !" Vương Tuấn Khải không biết Vương Nguyên có phải hay không là do thi quá tốt nên tinh thần hưng phấn bắt đầu ngôn ngữ bị loạn lên, cũng phối hợp với cậu lộ ra bộ dáng tươi cười.

"Em cũng cảm thấy mình thật buồn cười, ha ha, em đi đây, chúc anh và bạn gái sớm sinh quý tử ha ha !" Vương Nguyên vỗ vỗ trên người hắn, chuẩn bị trở về.

"Em rốt cuộc là đang nói cái gì a ?" Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên lại, thế nhưng cậu không có quay đầu lại, còn giả bộ vừa cười vừa nói.

"Không có gì a, anh trao nhẫn cho bạn gái, ha ha, anh thật đúng là biết đùa vui a, tuy rằng không biết anh ban đầu là có mục đích gì, vì muốn giúp em học tập, còn phải làm bộ thích em..." Lời nói dối rốt cục nói không được nữa, giọng cười cũng vô thức không còn. Vương Nguyên cảm thấy lúc chia tay cần phải mạnh mẽ một chút, để cho hắn vĩnh viễn không xem cậu là một cậu bé mãi mãi không trưởng thành.

"Em là đang nói đến cái này ?" Vương Tuấn Khải từ trong túi lấy ra một hộp đựng trang sức nhỏ, dùng tay phải nhẹ nhàng mở nó ra. Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt nhìn lên thấy được biểu cảm giật mình của Vương Nguyên.

'Only For One' Đây là chiếc nhân với thương hiệu độc quyền từ Mỹ, ở trên chiếc nhẫn kia có khắc tên Vương Nguyên, phía bên trong là Karry. W.

Hắn hôn lên đôi môi bởi vì bất ngờ mà hơi nhếch lên của cậu.

"Chúc mừng kỷ niệm một năm, nhóc Vương Nguyên !"

***

Bơ : Huhu vừa edit vừa thương Trôi nhi của má quá nhèo TT^TT con cứ ngây thơ thuần khiết như vậy sao con TT^TT Thật là khiến cho người ta không thương thì không chịu nổi mà TT^TT *giãy giụa quằn quại*

~oOo~