Chương 15
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ mười lăm
.
Vương Nguyên ngây ngốc hỏi vì sao lúc đó mông lại đau, Vương Tuấn Khải chỉ bật cười không trả lời.
Hắn không muốn cùng Vương Nguyên nói về việc này. Vương Nguyên hiện tại đang học năm cuối, nếu như không chuyên tâm học tập để thi đậu A Đại thì thời gian để hắn thực hiện kế hoạch tương lai bị chậm đi một cách vô nghĩa. Còn có, câu "đừng" Vương Nguyên nói buổi tối kỳ nghỉ đông khi đó, cùng với bộ dạng sợ hãi mà rơi nước mắt, mới chính là làm hắn cảm thấy đau lòng nhất.
Bởi vì Vương Nguyên không giống mình, bản thân hắn từ nhỏ đã sống xa cha mẹ, chuyện Vương Tuấn Khải lên cao trung thì cho bảo mẫu nghỉ việc cho đến bây giờ vẫn còn giấu cha mẹ. So với hắn, Vương Nguyên được sinh ra trong một gia đình truyền thống, nên suy cho cùng cậu vẫn là một cậu bé đơn giản thuần khiết không bị ảnh hưởng bởi nếp sống và văn hóa ngoại quốc.
Cho nên nói, chuyện Vương Nguyên có thể đáp ứng lời tỏ tình của hắn, kỳ thực nói không chừng đã là một điều may mắn rồi. Cha cậu đi công tác dài hạn ở nước ngoài nên có thể cậu cần nhất một người anh trai chăm sóc mình thật tốt, nên khi Vương Tuấn Khải xuất hiện, cậu ấy đã đồng ý ở bên cạnh hắn mà không cần hoài nghi.
Vương Tuấn Khải trước giờ chưa từng yêu đương, cứ như vậy mà thấp thỏm lo âu. Chòm sao Xử Nữ của hắn là như vậy, luôn hoài nghi rằng mình có thể ở bên cạnh người kia đến bao lâu.
Đối với Vương Nguyên trong chuyện này, Vương Tuấn Khải không tự tin một trăm phần trăm. Hắn có thể làm chủ được cuộc sống của mình, quyết định một ngày làm những chuyện gì nấu những món gì, thế nhưng hắn không có quyền định đoạt trái tim của Vương Nguyên, cho dù hắn vẫn sẽ là người chủ động, khơi mào những đề tài nhạy cảm, thế nhưng nếu là thật mà lấy tay chạm đến những nơi nhạy cảm của cậu, giống như một người đàn ông mà đè trên người cậu, hôn cậu đến hít thở không thông, bảo cậu chịu đau mà cùng bản thân mình hai người hòa vào làm một, có thể hay không đổi lấy một câu.
"Không nên, điều anh mong muốn không phải là loại quan hệ này."
Cả hai đều là học sinh, tương lai thì vẫn chưa thể biết trước được. Vương Tuấn Khải bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Mỹ được, nhưng Vương Nguyên thì không.
Chính vì thực tế này, Vương Tuấn Khải không thể thờ ơ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
... Ít nhất... em ấy hiện tại là của mình. Ít nhất... em ấy hiện tại cảm nhận được tình cảm của mình. Ít nhất... em ấy biết được rằng chỉ cần em ấy muốn gì, sẽ có người tận tâm tận ý mà mang về cho em ấy.
Vương Nguyên luôn nói Vương Tuấn Khải thích hợp làm ngôi sao, Vương Tuấn Khải kỳ thực không hề đồng ý. Trong mắt hắn, Vương Nguyên mới đáng để mọi người yêu mến, thiếu niên đơn thuần ngây thơ trong sáng, ngay cả khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, trừ bỏ một chút ngốc nghếch, ngoài ra không có khuyết điểm.
Nếu như không ngốc nghếch, làm sao có thể kéo tay hắn, rụt rè mà hỏi hắn:
"Anh có đúng hay không... Không muốn "làm" em ?"
Nhóc Vương Nguyên, vấn đề này anh làm sao trả lời được đây.
Thật ra mà nói, đối tượng duy nhất mà Vương Tuấn Khải tưởng tượng ra, chỉ có Vương Nguyên. Sau khi bộ phim kia kết thúc trong đầu đã tưởng tượng ra vô số lần, tưởng tượng ra cảnh cậu ở bên tai mình mồ hôi ướŧ áŧ mà rêи ɾỉ ư a, mỗi một lần tưởng tượng như thế đều không thể tự kiềm chế.
Nhưng ý muốn trân trọng tình cảm thuần khiết của cậu so với việc ở trên giường chiếm hữu cậu, quả thực lớn hơn rất nhiều.
Chỉ muốn thấy cậu cười, không bao giờ muốn thấy cậu khóc. Vương Nguyên như một tờ giấy trắng thuần khiết hoàn mỹ, hắn làm sao có thể nhẫn tâm làm ố bẩn sự trong sạch đó. Chỉ là, lý trí và sự lãnh tĩnh này của hắn, đại khái cũng không thể duy trì được bao lâu.
Hắn quả thực, đúng là cung Xử Nữ.
Ngày cuối cùng trước khi khai giảng, hai người hẹn hò cũng chỉ có thể ở trong nhà xem phim và chơi điện tử. Nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã đến giờ tan học lớp bổ túc thường ngày, Vương Tuấn Khải như thường lệ đưa Vương Nguyên về đến trước nhà, Vương Nguyên nói rằng mẹ cậu vẫn chưa tan tầm, lôi kéo Vương Tuấn Khải vào nhà mình chơi một chút.
"Anh chừng nào khai giảng a ?"
"Sau em một tuần."
"A... vậy tuần này..."
"Anh sẽ đến đón em tan học."
Vương Nguyên còn chưa nói hết, Vương Tuấn Khải liền có thể đoán được cậu muốn nói gì, Vương Nguyên một bên cười nói tiếp
"Vậy cuối tuần..."
"Em lo mà học cho ngoan, đừng hỏi anh."
Mới vừa rồi trong lòng còn khen hắn ! Như thế nào hiện tại tâm tình lại khó hiểu như vậy ! Chẳng lẽ cuối tuần không định đi hẹn hò sao ?!
Vương Nguyên bĩu môi, trừng mắt liếc hắn.
"Chỉ biết học tập ! Học tập ! Học tập ! Vương học trưởng... quá khắt khe đó."
Thời điểm Vương Nguyên nói ra những lời này liền cảm thấy một đứa con trai trăm phần trăm như mình như thế nào lại giống mấy tiểu cô nương gọi hắn Vương học trưởng thật là nghiêm khắc quá. Chính mình ở trước mặt Vương Tuấn Khải luôn luôn không tự chủ được mà lúng ta lúng túng, cái này chẳng lẽ là trời sinh khắc tinh trong truyền thuyết a ?
Vừa vặn lúc này nghe được tiếng mở cửa, lão mẹ đã về, thấy hai người đang ngồi trên salon tán gẫu.
"Chào dì."
"Ai nha ! A Khải sao con lại tới đây ? Lâu quá không gặp."
Lão mẹ thả đồ ăn mới mua trên tay xuống, hướng Vương Tuấn Khải ngồi xuống, đẩy Vương nguyên bên cạnh ra.
"Con vào trường nào ?"
"A Đại a."
Mẹ sửng sốt một chút.
"Thi vào trường đại học khó quá hả con ?"
"Mẹ nói gì vậy a, anh ấy toàn thành phố xếp hạng thứ 300 đó !"
Kỳ thực thứ hạng của hắn còn cao hơn không ít, bất quá hắn không có nói cho Vương Nguyên, sợ cậu lo lắng.
"A, vậy tại sao lại học A Đại a ?"
"Trường gần nhà, con có thể về nhà, nếu trong nhà không có ai cũng không tiện."
"Như vậy a." Mẹ quay đầu lại trừng mắt Vương Nguyên một cái "Con xem A Khải một chút đi, thành tích tốt, trường học đều có thể tùy tiện chọn." Xoay người còn nói "Bất quá A Đại đối với con cũng có chút đáng tiếc, Vương nguyên nhà dì mà có thể đậu liền cảm ơn trời đất."
"Con cũng sẽ thi đậu A Đại a !" Vương Nguyên nhỏ giọng bất mãn nói một câu, liếc liếc mắt nhìn qua lão mẹ mình đang một câu Vương Tuấn Khải hai câu Vương Tuấn Khải.
Quả nhiên lão mẹ một khi đã nói chuyện với Vương Tuấn Khải liền không dừng lại được, từ chuyện ôn tập thi đại học như thế nào cho đến việc thi tuyển của Vương nguyên. Mãi cho đến khi cậu ôm bụng kêu đói, mẹ mới phát hiện thời gian không còn sớm.
"A Khải con ở lại đây chơi, một lát nữa ăn cơm."
"Con giúp dì làm cơm nhé ?"
"Con biết làm a ?"
Không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, Vương Nguyên rốt cục có cơ hội chen vào.
"Anh ấy không chỉ biết làm ! Nói không chừng còn làm ngon hơn mẹ."
Lão mẹ quay đầu trừng mắt với Vương Nguyên một cái "Con có ăn thử chưa ?"
"Có nếm qua một lần." Vương nguyên cười toe toét, cũng không thể nói cho mẹ biết cậu đã muốn ăn cơm Vương Tuấn Khải nấu hơn một tháng nay rồi a...
Tại phòng bếp truyền tới âm thanh tiếng vòi nước rửa rau quả, còn có tiếng mẹ đơn phương thao thao bất tuyệt với Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên ngồi trên ghế salon nhàm chán xem ti vi, ngày mai đã đi học rồi, thực sự là năm ba rồi a. Hồi tưởng lại một năm này, năm trước ngay trước ngày nghỉ liền bắt đầu quen biết Vương Tuấn Khải, hai tháng sau kỳ nghỉ hè lại cùng hắn nói chuyện, về sau là trận bóng rổ, quà sinh nhật, nghỉ đông, buổi tiệc tốt nghiệp. Khi đó còn muốn nghĩ Vương Tuấn Khải đi cũng sẽ không nhớ cậu, kết quả ngày hôm sau trước mặt Lưu Chí Hoành khóc đến mất mặt, nửa tháng sau hắn lại xuất hiện trước mặt mình, tưởng tượng sẽ đấm hắn một đấm, thế nhưng rốt cục lại chấp nhận lời tỏ tình của hắn. Đảo mắt hai người bên nhau dưới danh phận là người yêu cũng đã được gần một tháng.
Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, lại một năm nữa, mình nhất định sẽ cùng hắn thi đậu vào một trường đại học, như vậy có thể tự do cùng một chỗ, nghĩ đến thật có chút kích động.
Có Vương Tuấn Khải phụ giúp ở dưới bếp, cơm nước rất nhanh đã làm xong, lão mẹ bảo Vương Nguyên nếm thử xem xem ai làm ngon hơn, Vương Tuấn Khải nháy mắt nhắc nhở cậu một cái, Vương Nguyên đành bất đắc dĩ nói
"Vương... Nguyên mama !"
"Phải như vậy chứ !" Lão mẹ bắt đầu gắp đùi gà vào trong bát Vương Nguyên, lại gắp một cái khác cho Vương Tuấn Khải.
"Ai nha, dì cứ nghĩ, Vương nguyên nếu như có một người anh trai như con thì tốt biết mấy, có thể chăm sóc cho nó."
Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, anh trai a... Quả nhiên, thái độ người làm cha mẹ đều là như vậy, hai đứa con trai quan hệ thân thiết, ngoại trừ anh em ra thì không còn quan hệ nào khác.
"Con mới không cần người anh trai này nha, làm như con rất kém cỏi vậy !" Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người lập tức đổi đề tài, vừa vặn lúc đó điện thoại vang lên.
Lão mẹ đặt đũa xuống đi nghe điện thoại.
"Lão Vương ?"
Vương Tuấn Khải theo thói quen ngẩng đầu lên, Vương Nguyên liền cười hắn.
"Đây là mẹ em gọi ba em, anh kích động cái gì ?"
Biểu tình lão mẹ có chút không vừa lòng, Vương Nguyên liền không tiếp tục cùng Vương Tuấn Khải đùa giỡn nữa.
"Làm sao lại như vậy ? Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa ?"
"Có muốn hay không em qua đó với anh ?"
"Để con sang nhà ngoại cũng được."
Loáng thoáng nghe được nội dung cuộc điện thoại, Vương Nguyên vẫn là chờ mẹ cúp máy mới hỏi lại.
"Mẹ, làm sao vậy ?"
"Ba con... không khỏe trong người."
"A ?!"
"Còn chưa kiểm tra a, bất quá ba con mấy năm nay thân thể rất khỏe mạnh, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, mẹ chuẩn bị ngày mai qua bên đó một chuyến chăm sóc ba con."
"A, sẽ không sao chứ ?"
"Con đừng lo, con đêm nay dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị qua nhà bà ngoại, nếu không thì nói bà ngoại qua đây ở."
"Bà ngoại lớn tuổi như vậy, mẹ đừng bảo bà qua nữa, để con ở một mình cũng được."
"Như vậy sao được, năng lực cuộc sống của con một chút còn không có a !"
"Vương Tuấn Khải cũng ở một mình đó thôi, anh ấy cũng rất khỏe mạnh a."
"Không được, con và đứa nhỏ kia có thể so sánh sao ?"
"Như thế nào lại không so được."
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên và mẹ cậu nói qua nói lại một lúc, nhịn không được đành lên tiếng.
"Nếu không, dì cho Vương Nguyên qua nhà con. Nhà con gần trường, con cũng học ngoại trú, bình thường có thể dạy kèm cho em ấy."
"A ?" Vương Nguyên há to miệng nhìn Vương Tuấn Khải.
"Vậy thì ngại quá !!" Vừa nghe đến dạy kèm, lão mẹ liền có chút động tâm, dù sao mẹ đối với Vương Tuấn Khải là rất có thiện cảm a. Bất quá để cho con trai nhà mình qua ở nhà bạn, vẫn là cảm thấy không thuận tiện.
"Con... nghĩ vậy cũng thật tốt đi, nhà của chúng ta và nhà bà ngoại đều cách xa trường học, ở nhà của Vương Tuấn Khải con cũng không cần phải dậy sớm, hơn nữa có vấn đề gì không hiểu thì lập tức có anh ấy giúp con giải quyết rồi !" Vương Nguyên cố gắng che giấu niềm vui sướиɠ trong giọng nói của mình, làm bộ lạnh nhạt mà giải thích cho mẹ.
"... Vậy được rồi, sinh hoạt phí của nó đến cuối tuần dì sẽ gửi cho con, cái kia..."
"Không cần đâu dì, cũng không tốn bao nhiêu."
"Như vậy sao được, đến lúc đó dì bảo Vương Nguyên đưa cho con."
"... Quyết định như vậy đi ?" Vương Nguyên nhìn mẹ và Vương Tuấn Khải, hai người đều gật đầu.
"Mẹ, vậy mẹ cứ yên tâm chăm sóc ba con, con sẽ học thật giỏi !" Vương Nguyên vỗ vỗ ngực, mắt nhìn đến nét mặt của Vương Tuấn Khải, hắn nhìn qua không có biểu cảm hài lòng như Vương Nguyên tưởng tượng, hình như đang suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện.
***
Bơ : Các bạn đoán xem anh nam thần đang suy nghĩ điều gì? =)) Chẳng phải là suy nghĩ làm sao để kiềm chế khi ở gần bảo bối như vậy đi =))
~oOo~