Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 12

Chương 12
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ mười hai

.

Lịch sử luôn luôn có điểm tương đồng.

Tỷ dụ như vào thời điểm Vương Nguyên ý nghĩ hỗn loạn, nghe thấy thanh âm của Vương Tuấn Khải, sau đó liền hô lên một cách vô thức.

"Vương Tuấn Khải ?!"

Giống như cảnh tượng ở đại hội động viên, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành ngồi phía sau cũng không hề động tĩnh. Vương Nguyên đỏ mặt, nhưng lại khác với lần trước không phải vì xấu hổ, mà là vì tức giận.

Vương Tuấn Khải đối với cậu cười cười.

"Là anh, đã lâu không gặp."

Vương Nguyên vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận, cậu không biết nên nói gì, cảm giác lúc này là : Mình sẽ không để ý đến hắn ! Tuy rằng cảm giác buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, những cậu vẫn là nghiêng đầu nằm trên bàn ngủ lần nữa, một bên vừa dùng tay đập đập cái bàn.

Lão sư lớp học bổ túc xấu hổ cười cười, làm cho các học sinh im lặng trở lại.

"Xem ra lớp chúng ta có học đệ của bạn học Vương rồi a, em cũng nhất định phải cố gắng giống như anh mình, sang năm phải qua mặt luôn nhé ! Được rồi, bây giờ chúng ta cùng nghiên cứu chi tiết các phương pháp tự học cùng bạn học Vương nào..."

Vương Nguyên căn bản không có nghe vào được phương pháp học tập của Vương Tuấn Khải, cả đầu cậu hiện tại đều là các vấn đề : Anh không phải đi Mỹ sao ? Hả ? Đùa tôi à ? Không phải còn nói tôi chính là lý do duy nhất để anh ở lại sao ? Anh hiện tại chẳng lẽ lại có lý do khác để ở lại ? Tốt thôi, anh quả nhiên nam nữ già trẻ đều không tha, ai ai cũng thích anh đi ? Có hay không sẽ hướng người đó mà hát mấy bài của Châu Kiệt Luân ? Có hay không cưỡng hôn người ta ? Có hay không lừa người ta nói không đáp ứng nên phải đi Mỹ a ? Hay là đã cùng một chỗ rồi ?

Đang lúc Vương Nguyên suy nghĩ kích động đến mức định đứng lên bục giảng mà hỏi người kia có phải hay không về nước là để đón người ta và con riêng qua Mỹ (Nguyên Nguyên con suy nghĩ cái gì vậy a T^T) thì Vương Tuấn Khải đã nói xong, lão sư thay mặt cho cả lớp nói cảm ơn, nói học sinh ở dưới có thể đặt câu hỏi về mấy vấn đề trên.

Vương Nguyên đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, cậu đã sớm quên mất cái ý định "không để ý đến hắn" lúc đầu, liền giơ tay lên.

"Vương học trưởng !" Cố ý đem hai chữ học trưởng nói to lên "Tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút, là một người không thành thật, làm sao thành tích vẫn có thể tốt như vậy ?"

"Anh lừa em cái gì ?"

"Anh rõ ràng !" Hai bên tai Vương Nguyên hồng lên, xoắn xuýt, thật sự vẫn là nói không nên lời, chẳng lẽ đem mấy lời buồn nôn mà hắn nói trong bữa tiệc tốt nghiệp ra nhắc lại ?

"Hai em có vấn đề riêng tư thì tự giải quyết với nhau nhé !" Lão sư thấy không khí có chút không đúng, nhanh chóng chen vào giữa hai người, "Hôm nay thật cảm ơn bạn học Vương đã chia sẻ kinh nghiệm cùng chúng ta, bây giờ chúng ta tiếp tục bài số học lần trước..."

Vương Nguyên thở phì phì giận dữ liếc Vương Tuấn Khải một cái, thế nhưng Vương Tuấn Khải chỉ cười cười lè lưỡi với cậu rồi rời đi.

"Anh !" Vương Nguyên thật muốn rời chỗ ngồi mà xông lên trên kia đi đánh hắn, thế nhưng để chứng minh rằng cậu là một người bình tĩnh, vẫn là nhịn vào mà ngồi xuống, mãi cho đến lúc tan học mới quay đầu lại nói với người-nãy-giờ-đọc-sách-bình-tĩnh-một-cách-dị-thường-Lưu Chí Hoành :

"Cậu xem hắn đi ! Như vậy là có ý tứ gì chứ !"

"Không có ý tứ gì a, không phải là đã quay lại đó sao ?"

"Lưu Chí Hoành cậu không đúng a, thật bất thường, đáng lẽ cậu phải sớm nhảy dựng lên mà gọi bậy nam thần nam thần, cậu, có phải là có chuyện gì không cho tớ biết không ?!"

"Tớ nào dám a, tớ chỉ là khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, một lòng muốn dấn thân vào đại dương tri thức." Lưu Chí Hoành cũng không ngẩng đầu lên, lật qua trang sách khác.

"Hừ !" Vương Nguyên khinh thường trách một tiếng, quay đầu nghịch di động của mình mới phát hiện di động hiển thị một tin nhắn đến từ Vương Tuấn Khải.

"Tan học đến bờ sông đi, anh chờ em."

"Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh a, tôi căn bản không để ý tới anh !" Tốc độ tay của Vương Nguyên vĩnh viễn là nguồn gốc cho sự hối hận của cậu a.

"Nói không để ý anh vậy mà vẫn trả lời tin nhắn."

Lại bị mắc lừa, được lắm, tôi nói cho anh biết, lần này tôi nhất định sẽ không trả lời.

"Anh mang quà từ Mỹ về cho em, không cần sao ? Là thứ em thích."

Thứ mình thích ? Là cái gì ? Đoàn tàu nhỏ Thomas ? Không có khả năng a, cái kia sẽ không thể mua được đi ? Hơn nữa mình cho tới bây giờ đâu có nói qua với hắn, hắn không có khả năng biết mình nghĩ gì đi.

"Là cái gì a ? Anh không nói rõ ràng tôi sẽ không đi."

"Đến đây sẽ biết."

Vương Nguyên thiếu chút nữa đã đem đập vỡ điện thoại, này Vương Tuấn Khải, về nước lại làm như không có chuyện gì xảy ra ! Người thương tâm khổ sở rối rắm khó chịu cũng chỉ có một mình mình ! Được ! Hôm nay tôi nhất định hung hăng đấm anh một đấm sau đó đem quà của anh ném xuống sông, cho anh biết hậu quả khi dám khi dễ Vương Đại Nguyên tôi đây !

Vương Nguyên từ trường cưỡi xe đạp thẳng đến bờ sông, rất xa liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải một mình đứng nhìn nước sông, lúc này Vương Nguyên mới nhận thức được rằng hắn so với cậu là cao hơn nhiều, tỉ lệ dáng người cũng đẹp hơn. Vương Tuấn Khải mặc áo thun trắng đơn giản, quần lửng đen, còn có đôi giày bóng rổ một màu. Gió bên bờ sông thổi tung mái tóc ngắn của hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, đối với chính mình, nở nụ cười.

Vương Nguyên ngây người nhìn, nhưng sau đó lấy tay vỗ nhẹ vào má mình, một lần nữa bày ra bộ mặt lãnh khốc, không được, không thể bị bề ngoài của hắn mê hoặc. Đẹp trai là giỏi à ? Hiện tại anh đi rồi, người mà mọi người sùng bái đều là tôi.

Cứ như vậy bắt chước mấy ngôi sao thần tượng đẹp trai, Vương Nguyên thành công dừng xe đạp theo cách đẹp trai nhất có thể, sau đó lại thành công làm bộ tức giận đi đến trước mặt hắn, thành công làm bộ tức giận xoa tay, kế tiếp nhất định là bộ dáng trai đẹp tức giận đánh hắn một quyền sau đó làm bộ tức giận bỏ về nhà.

"Vương Tuấn Khải anh lừa..."

Phải nói trước rằng Vương Nguyên hoàn toàn không có kinh nghiệm đánh nhau, cho nên tư thế kỹ thuật hết thảy đều là bộ dạng học sinh tiểu học xoay ngang xoay dọc, Vương Tuấn Khải so với cậu cao hơn một cái đầu, dễ dàng dùng tay trái bắt được cánh tay của cậu.

Tay phải của Vương Tuấn Khải từ túi lấy ra điện thoại di động, mở ra tin nhắn đa phương tiện, vừa ôn nhu cười vừa nhấn mở file âm thanh đêm đó Lưu Chí Hoành gửi đến.

"Đúng ! Tớ chính là thích Vương Tuấn Khải ! Hắn hiện tại nếu xuất hiện trước mặt tớ, tớ ! Tớ lập tức đi lên cắn hắn !"

Vương Tuấn Khải cúi người tựa đầu vào bên tai cậu.

"Hiện tại, anh đang ở trước mặt em."

Vương Nguyên xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu giãy khỏi tay Vương Tuấn Khải vừa ngượng vừa giận nói,

"Tôi đi về."

Tay bị giữ chặt, Vương Nguyên không kiên nhẫn xoay người muốn mở miệng mắng hắn, nhưng người trước mặt đã cúi thấp người chặn miệng cậu. Tất nhiên, bằng miệng của hắn.

"Nhóc Vương Nguyên, đừng đi !"

Tất cả lý trí đều sụp đổ trong khoảnh khắc này, Vương Nguyên cảm thấy chính mình muốn được không giống con trai mà khóc lên.

Rõ ràng người đi là anh, nói tôi đừng đi là ý gì.

Rõ ràng lúc ấy không có xuất hiện trước mặt tôi, hiện tại nói như vậy còn có ích gì a.

Ánh mắt long lanh nước, Vương Nguyên cắn răng không để cho hắn phát hiện nước mắt mình rơi, dù sao thì khóc chẳng khác nào chịu thua.

Thế nhưng Vương Tuấn Khải hắn, ngay cả chuyện Vương Nguyên vứt tai nghe điện thoại bị hư vào thùng rác đều biết, như thế nào lại có thể không biết thủy quang trong suốt trong đôi mắt cậu.

"Đứa ngốc, đừng khóc."

Hắn đem đầu đối phương ấn vào trong ngực, khẽ vuốt tóc cậu, vừa ngọt ngào nói lời an ủi.

Vương Tuấn Khải, anh thật sự rất giảo hoạt.

"Tôi không khóc, ai nói tôi khóc, là do gió lớn quá thôi !"

"Được rồi, không nói nữa."

Khác với nụ hôn đầu tiên, là Vương Nguyên vụng về đáp trả thay vì Vương Tuấn Khải chủ động tìm đến. Vương Tuấn Khải cúi đầu, tay trái đỡ bờ vai cậu, tay phải khẽ vuốt vành tai hồng hồng của đối phương.

Vương Nguyên hơi nhón chân, từ từ nhắm mắt, ôm lấy eo của người kia.

Tiếp cận môi trên chính là Vương Tuấn Khải, người vươn lưỡi ra lại là Vương Nguyên. Kỳ thật cậu trừ bỏ nụ hôn đầu tiên lần đó cũng là không có kinh nghiệm, cảm giác mới lạ khi đầu lưỡi chạm phải răng nanh của hắn, sau đó thử quét qua hàm trên của hắn, cẩn thận đυ.ng vào lưỡi của hắn. Vương Tuấn Khải để cậu tùy ý nháo mà hôn thật kĩ, chính là ôn nhu mà phối hợp với cậu, thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên làm mấy chuyện xấu xa như khẽ cắn bờ môi cậu hoặc mυ'ŧ thật mạnh làm cậu có chút đau.

Vương Nguyên bất giác rơi lệ, đến tột cùng thì thời điểm chính mình thích Vương Tuấn Khải là từ khi nào, rõ ràng đại não không rảnh, chính là lại nhịn không được mà suy nghĩ. Nếu ngày đó bóng dáng thiếu niên dưới ánh đèn đường không phải là hắn, nếu ở đại hội động viên không có kêu tên của hắn ra, nếu như ở trận bóng rổ hắn không băng bó mắt cá chân cho mình... Bởi vì rất yếu đuối rất nhát gan, vẫn sợ hãi chính mình thay đổi không giống bản thân ngày trước, sợ hãi quỹ tích cuộc sống của mình cứ như vậy biến chuyển sâu sắc, cho nên vẫn là trốn tránh, vẫn không dám đối mặt với chính mình, đối mặt với hắn.

Tình yêu đầu tiên của em là anh, thật sự là quá tốt.

"Đừng..." Vương Nguyên dừng lại, thốt ra lời này.

"Hả ?"

"Đừng đi đâu nữa."

"Ừ."

Bên bờ sông hai người mỉm cười và ôm nhau, ngây ngô giống như tất cả những ai đang yêu, nói ra lời hứa đơn giản thuần túy nhất.

"Nhóc Vương Nguyên, mãi mãi với anh cùng một chỗ nhé ?"

"Là anh nói đấy."

"Vậy em có hối hận hay không ?"

Vương Nguyên kéo hắn đến gần mình, đưa miệng kề bên tai hắn khẽ nói,

"Miễn là anh không hối hận, em cũng sẽ không hối hận !"

***

Bơ : 2 con đến với nhau rồi đấy :3 Sau này còn nhiều chuyện để nói lắm, các bạn cứ từ từ mà hóng nhé :))

~oOo~