Chương 10
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em***
Hãy chuẩn bị tinh thần cho sự sến sẩm của Đại ca :))
____________________________________________
Chương thứ mười
.
Toàn trường đều xôn xao, tất cả các nữ sinh bắt đầu ảo tưởng đến viễn cảnh nam thần sẽ vì mình mà làm nên một màn thổ lộ lãng mạn nhất thế kỷ. Có người tình nguyện hô to lên : im lặng im lặng, để cho anh ấy nói. Sau đó khi mọi người đã im lặng, Vương Tuấn Khải tiếp tục nói.
"Năm lớp 11 chuyển trường đến đây, là vì một người."
Mấy nữ sinh nhịn không được hét ầm lên, sau đó lập tức che miệng lại.
"Kỳ thật, anh trước đây từ lâu đã nhìn thấy em ngồi bên bờ sông. Em lúc nào cũng ngồi một mình, ngồi lẳng lặng ngắm sông nước, anh chỉ có thể đứng nhìn em từ xa. Vào thời điểm đó, anh đã nghĩ, đến khi nào thì anh cũng có thể ngồi bên cạnh em, nghe em cười nói bên cạnh, thật tốt.
Không nghĩ đến tối hôm đó, em đã biết đến sự tồn tại của anh, cũng là tại địa điểm đó."
Tất cả nữ sinh đều bắt đầu xì xào.
"Thời điểm em hướng ánh mắt ngây thơ bao hàm ý khẩn thiết nhìn đến anh, bức ảnh kia, anh vẫn còn giữ trong điện thoại."
"Sau lại nghe nói em thích thú bông, chính anh thực ra không hay gắp thú bông. Anh đã nghĩ, nếu như mình làm tốt, em sẽ sùng bái anh đi !"
"Một năm qua, anh đã có thật nhiều kỷ niệm về em. Anh vẫn còn nhớ rõ bộ dáng em ở lễ động viên học tập đầu năm hét to tên anh, bộ dáng nói chuyện không ngừng của em lúc chúng ta cùng đi ăn mỳ, bộ dáng sợ hãi khi nghe anh nói chuyện tại phòng y tế, bộ dáng miễn cưỡng để anh chở về nhà, bộ dáng đắc ý khi phá hỏng lần bày tỏ của anh, bộ dáng ôm thú bông nằm ngủ, bộ dáng ngẩn người lúc mặc áo ngủ của anh, còn có, bộ dáng trước mặt anh mà rơi nước mắt."
"Anh đã làm sai một điều khiến em sợ hãi anh, nhưng thực ra đó là những lời chân thật của anh."
"Ngày mai anh trở về Mỹ rồi, anh biết hôm nay em nhất định sẽ đến, em chính là lí do duy nhất mà anh ở lại đây. Vì vậy, hãy cho anh nghe câu trả lời đi !"
Toàn hội trường đều vỗ tay phối hợp với những tiếng đồng thanh : "Trả lời đi" "Trả lời đi". Lúc đó cũng có một số người khi nghe đến tình huống ở "Đại hội động viên" liền giật mình mà thốt lên cái tên "Vương Nguyên".
Người hét to nhất cũng chính là Trịnh Tử Kỳ, cô nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên.
"Bạn nhất định biết người hắn nói đến là ai đi, không trả lời sao ?"
Vương Nguyên cúi thấp đầu, lòng bàn tay đã ra không ít mồ hôi. Cậu nắm chặt góc áo mình, vẫn là quyết định đứng dậy.
"Mình ra ngoài một chút."
"Ơ ?" Trịnh Tử Kì liền đuổi theo. Lưu Chí Hoành vừa lúc trở lại nhìn thấy, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng theo hai người ra phía sau hội trường.
"Vương Nguyên, bạn nghe mình nói, Vương Tuấn Khải thật lòng thích bạn. Lần trước hắn đến là để nhờ mình diễn kịch cự tuyệt hắn, mình đùa hắn hôn mình một cái rồi mình đáp ứng, hắn đều nói không được, nói loại sự tình này trừ bạn ra thì ai cũng không thể. Bạn có biết khi nghe bạn tác hợp chuyện hai người chúng mình, hắn khổ sở tới mức nào hay không ? Tất nhiên mình cảm thấy mình mới là người thiệt thòi hơn a !" Trịnh Tử Kì vất vả đuổi theo Vương Nguyên một bên vừa thở hồng hộc vừa nói.
Lưu Chí Hoành tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, cũng thuận tiện thêm vào vài câu.
"Nhị Nguyên, chính tớ còn có thể thấy rõ ràng nam thần là thích cậu, nếu tớ là cậu, tớ đã sớm cùng anh ấy cùng một chỗ rồi a !"
Vương Nguyên vẫn là cắn môi không nói lời nào, cậu suy nghĩ, nguyên lai buổi tối hôm đó không phải chính mình nằm mơ, cũng không biết trái tim đập rộn trong lòng này là vì sợ hãi hay là vì rung động.
"Mình mặc kệ hai người, để cho Vương Tuấn Khải trở về Mỹ hai người cũng không thấy được nhau đi ! Mình trở lại xem hắn thế nào." Trịnh Tử Kì để lại mấy lời này rồi xoay người bỏ đi.
Lưu Chí Hoành kéo kéo Vương Nguyên, quơ quơ cánh tay cậu.
"Nhị Nguyên, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì a, nói chuyện với tớ đi !"
"Tớ về nhà !" Vương Nguyên hất tay Lưu Chí Hoành, một đường hướng đến bãi đậu xe.
"Haizz..." Lưu Chí Hoành thở dài, "Mình cũng vào xem nam thần như thế nào rồi" Xoay người trở về hội trường.
Vương Nguyên muốn ra bờ sông hóng gió, chính là nghĩ đến những lời hôm nay Vương Tuấn Khải nói, cậu lại không dám đi. Vương Nguyên trở về nhà, vào phòng đóng cửa lại. Nằm ở trên giường suy nghĩ, một năm này phát sinh nhiều chuyện thật giống như phim điện ảnh mà cậu thường hay xem.
Thời gian này năm ngoái, là lần đầu tiên gặp Vương Tuấn Khải. Tuy rằng nói là lần đầu tiên gặp, như Vương Tuấn Khải hôm nay đã nói, hắn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy mình.
"Cái gì vậy ?" Loại cảm giác không công bằng này...
Ở khu vui chơi gặp mặt, trận bóng rỗ, hôm phá hỏng màn tỏ tình của hắn, lễ mừng năm mới hai ngày một đêm kia. Chính mình giống như rơi vào cái bẫy của Vương Tuấn Khải, từng bước một thay đổi quỹ tích cuộc sống ban đầu.
Những ký ức về hình ảnh cuối cùng cũng là "cảnh trong mơ" của đêm hôm đó lại hiện lên. Vương Nguyên liếʍ môi mình, giống như hơi ấm đêm hôm đó vẫn còn đọng lại trên môi. Bị hắn chạm vào khắp nơi trên người, hiện tại ngẫm lại vẫn là bởi vì cảm thấy thẹn mà cơ thể đều trở nên mẫn cảm.
"Nhóc Vương Nguyên, nếu như tôi quay về Mỹ, cậu sẽ giữ tôi lại chứ ?"
Nhớ tới lời nói đêm hôm đó, Vương Nguyên hôm đó cũng chưa có đưa ra câu trả lời. Hiện tại đã thật sự xảy ra trước mắt, hắn sẽ quay về Mỹ. Như thế nào lại bất ngờ như vậy, nếu phải trở về Mỹ, hắn còn thi đại học để làm chi ? Mấy người học bá thật sự không thể hiểu nổi. Vương Nguyên tưởng tượng đến viễn cảnh kỳ nghỉ hè năm nay sẽ không có Vương Tuấn Khải, cũng sẽ không có điều gì phải suy nghĩ, coi như chưa từng gặp qua hắn, không phải cũng tốt lắm hay sao ? Mình sẽ không nghĩ tới hắn đâu. Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn là thành thực nhất, cậu không ngủ được. Lúc Vương Nguyên ngủ không được cũng chỉ có thể nghe nhạc, xuống giường lấy tai nghe điện thoại từ trong balô ra.
Tai nghe điện thoại này, cũng là của Vương Tuấn Khải.
Như thế nào lại cẩn thận để ý mình đã đem tai nghe bị hư ném vào thùng rác. Lại còn vì muốn đưa mình đến trường mà đi mua xe đạp, vì chính mình ôn nhu mà băng bó giúp mắt cá chân bị đau. Chỉ cần mình muốn nghe hắn hát, hắn liền hát. Miễn là lúc mình nói chuyện, hắn sẽ mang theo ý cười mà lắng nghe.
Nghĩ đến Vương Tuấn Khải tốt như vậy, thật khổ sở muốn khóc.
Vương Nguyên a Vương Nguyên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào. Chính mình hỏi chính mình, rốt cuộc vẫn chẳng có câu trả lời.
Từ tai nghe điện thoại phát ra bài《Hẹn ước bồ công anh》.
"Thật ra, anh chính là tình yêu mà em lầm lỡ vuột mất..."
Thời điểm sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, đôi mắt Vương Nguyên sưng lên rất to. Cậu nghĩ sẽ ở nhà làm bài tập để điều chỉnh tâm trạng, chính là hoàn toàn không tập trung, một ngày chỉ làm được hai trang toán học. Sau khi ăn cơm tối xong, Vương Nguyên cầm lấy di động, mới phát hiện điện thoại sớm đã hết pin, khó trách cả ngày hôm nay không có ai tìm mình. Đem điện thoại đi sạc, Vương Nguyên mở máy lên mới phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc.
"Vương Nguyên, cậu cũng thật là nhẫn tâm, trực tiếp tắt máy. Hôm nay tớ đến sân bay tiễn nam thần, ngay cả nhìn mặt anh ấy lần cuối cũng không gặp sao ?" đến từ Lưu Chí Hoành.
Tin nhắn thứ hai, đến từ Vương Tuấn Khải.
"Nhóc Vương Nguyên, lúc em đọc được tin nhắn này, anh đã ở trên máy bay rồi.
Nghĩ muốn nói với em rất nhiều điều, chính là nhất thời lại không biết phải nói gì.
Anh vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là thích một người, cũng không nghĩ đến loại sự tình phức tạp này.
Em xuất hiện làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của anh, anh không khống chế được ngôn ngữ và hành vi của mình, cũng không thể như lúc ban đầu mà giữ bình tĩnh. Anh nghĩ rằng em xứng đáng với người tốt hơn, cho nên cự tuyệt anh cũng là có nguyên nhân.
Anh không đủ cứng rắn cũng không đủ dũng cảm, thậm chí không thể tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai em cùng một chỗ với người khác, ai sẽ là người bên cạnh em.
Cho nên, không thể đáp ứng cùng anh một chỗ, vậy đáp ứng anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Vương Nguyên run rẩy, ngón tay nhấn số điện thoại đối phương.
"Người sử dụng đã tắt máy."
"Đáng ghét !" Vương Nguyên nắm chặt tay, khóe miệng run run, mũi đã cay xè.
Sau đó trùng hợp tiếng di dộng vang lên, "Lưu Chí Hoành" Vương Nguyên nhấn nhận cuộc gọi, thanh âm có điểm nghẹn ngào.
"Nhị Nguyên cậu rốt cuộc cũng nghe điện thoại... Cậu có biết hay không..."
"Đừng nói nữa, hiện tại cùng mình đi uống rượu !"
"Hả ? Giọng của cậu làm sao vậy ? Còn nữa, cậu còn chưa đủ 18 tuổi a, không thể uống rượu !"
"Quán nướng lão Đặng gần trường học, đến hay không tùy cậu." Không đợi Lưu Chí Hoành trả lời, Vương Nguyên trực tiếp ngắt điện thoại, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
~oOo~