Ai Còn Chờ Ai Khi Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 45

Việc liên tiếp bị từ chối hợp đồng một cách bất ngờ khiến tâm trạng của Ngô Cẩn Ngôn cả ngày hôm đó tụt dốc không phanh. Bởi cô cũng không thể ép đối phương phải ký hợp đồng, hơn nữa mỗi nhϊếp ảnh gia đều có một phong cách chụp khác nhau, họ cảm thấy vừa mắt ai thì sẽ hợp tác với người đó.

Những tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở con số hai, thì tới đầu giờ chiều, khi cô vừa ở trong phòng ngủ tăng nhiệt độ điều hòa tránh để Tần Cẩn Nhạc cảm lạnh thì Hứa Khải gọi tới. Nội dung giống hệt các cuộc gọi trước, hắn thông báo rằng bên hợp tác nói đã tìm được người.

"Cẩn Ngôn, liệu có phải người nào đó trong số chúng ta đắc tội với cao nhân rồi không? Cô không thể gửi đứa bé của người thuê nhà đi đâu được sao? Nhanh đến studio họp một chút."

Mệt mỏi day day thái dương, cô đáp: "Tạm thời không ai trông đứa bé, tôi không có cách nào đi được. Hay là ba người các cậu ghé qua đây."

"Được, vậy cô đợi một lát, chúng tôi sẽ qua ngay."

Cúp điện thoại, Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn chằm chằm bàn uống nước. Lời ban nãy của Hứa Khải khiến cô nhận ra sự bất thường trong ba lần để lỡ hợp đồng này.

Đang yên đang lành, chẳng có vận xui nào trùng hợp kéo tới như thế.

Khi đồng nghiệp bấm chuông, đã là hơn nửa tiếng sau.

"Vô lý, quá mức vô lý."

Cô vừa mở cửa, Phó Tiểu An ở ngoài đã phẫn nộ cảm thán: "Chị Ngôn, em nghĩ chúng ta bị chơi rồi."

"Đó là điều chẳng cần phải nghĩ, chứng cứ rành rành trước mắt mà." Vương Quán Dật theo sau lưng em tiếp lời.

Bốn người ngồi trên ghế, nhưng mỗi người lại chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.

Phải rất lâu sau Hứa Khải mới lên tiếng: "Hiện tại chúng ta đang có năm hợp đồng chuẩn bị ký nhưng đã bị hủy mất ba. Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, thì trong vòng một ngày nhất định chúng ta sẽ chịu tổn thất vô cùng lớn. Đấy là tôi chưa tính vài lịch trình lẻ. Cho nên việc cần làm bây giờ là phải truy ra kẻ đang âm thầm phá hoại. Có điều cùng một lúc liên hệ và đàm phán thành công với cả ba công ty lớn, thì đây chắc chắn không phải một người bình thường."

Thực ra trong lòng cô đã biết kẻ đó là ai.

Tốt lắm Tiêu Lục Ninh, khởi đầu của cô quả nhiên khiến tôi cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.

***

Tiêu Lục Ninh khoanh tay ngắm đường phố qua cửa sổ trần. Đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều, ấy thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn ngoan cường không gọi điện cho nàng.

Nàng tin chắc người phụ nữ ấy đã đoán được mình. Chỉ là vì cái tôi quá cao, cho nên chưa chịu khom lưng mà thôi.

Thật may mắn vì lúc trưa Cầm Sắt đã đồng ý giúp nàng ký hợp đồng với Katano, còn hai hợp đồng sau là do nàng bỏ số tiền gấp đôi để mua lại. Đôi bên vui vẻ hữu nghị, quan trọng nhất là nàng đã đạt được mục đích.

Không sai, nàng thừa nhận bản thân rất thích Ngô Cẩn Ngôn, thích từ cách cô dịu dàng lắng nghe nàng tâm sự, mà rõ ràng trước đó cô thuê nàng để nàng giúp mình vui vẻ, cho đến cách cô thể hiện ở trên giường.

Nàng cứ hoài niệm mãi về đêm hoan lạc ấy. Cho dù Ngô Cẩn Ngôn đã say bởi đơn độc uống hết cả một chai rượu, song từng hành động của cô vẫn thể hiện sự nhẹ nhàng săn sóc. Chỉ riêng điều đó đã khiến nàng chẳng hề hối hận vì đã trao đi thứ quý giá nhất của mình cho một vị khách qua đường.

Một vị khách qua đường lỡ cướp mất trái tim nàng.

Sở dĩ ngày hôm sau Ngô Cẩn Ngôn đến tìm nhưng nàng không chịu gặp, âu cũng bởi nàng phải tuân thủ nội quy của Liên Đạo Quán. Nàng không thể để bản thân phát sinh tình cảm với bất cứ ai, đặc biệt là khách hàng. Bởi vậy nàng sợ, nàng sợ rằng nếu như chứng kiến cô nói câu chào tạm biệt, trái tim nàng chắc chắn sẽ trở nên vụn vỡ.

Nhưng kể cả không gặp, thì nỗi nhớ ấy vẫn thường xuyên gặm nhấm vào tận sâu trong cốt tủy nàng. Một tình yêu khắc khoải giống như Shimamura và nàng Komako trong tác phẩm Xứ Tuyết.

Sáu giờ tối, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng gửi tin nhắn kèm theo địa chỉ và nói hãy gặp nhau.

Nơi cô hẹn là một quán cà phê nằm ở khu phố cách nhà rất xa. Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên đi một mình, vừa nhìn là biết cô chưa hề kể bất cứ chuyện gì với Tần Lam.

"Tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi, cô đưa số tài khoản đây, sáng sớm mai tôi sẽ tiến hành giao dịch."

Trông dáng vẻ gấp gáp muốn kết thúc nợ nần của cô, Tiêu Lục Ninh chỉ nhoẻn miệng cười, mặc dù trong lòng âm ỉ nhói đau.

"Năng lực của cô đúng là rất cao." Nàng nói.

"Cô phá rối đủ chưa?" Ngô Cẩn Ngôn chẳng hề mong phải tiếp tục ngồi đây dông dài với người phụ nữ phía đối diện. Đáng lẽ Tiêu Lục Ninh không vồ vập giở trò quỷ, thì cô cũng rất sẵn lòng làm bạn cùng nàng.

Đáng tiếc rằng, thứ Tiêu Lục Ninh năm lần bảy lượt muốn tranh giành cùng Tần Lam lại là tình cảm của cô.

Lỡ đóng vai kẻ ác, đành phải tiếp tục vai diễn đến cùng. Nàng chống cằm, dáng vẻ bình thản nhưng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Thông báo để cô biết tin này. Tôi rất muốn chứng kiến những thứ tôi không có được từng chút, từng chút một thảm hại dưới tay tôi."

"Đừng ở đây uổng phí thời gian của cả hai nữa. Nhanh chóng giải quyết mục đích chính của cuộc hẹn này đi."

Lấy được số tài khoản của nàng, Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, cúi đầu nhắc nhở: "Sáng sớm mai tôi sẽ tới ngân hàng chuyển tiền. Còn cô, cô muốn đóng kịch bao nhiêu thì đóng. Tôi sẽ chẳng quan tâm đâu, cùng lắm thì studio phá sản."

Trước khi đi, cô không quên mỉa mai: "Tiêu Lục Ninh, chặn hợp đồng của tôi một ngày, hai ngày, nhưng liệu cô có thể chặn cả đời không? Thật ấu trĩ."

"Ngô Cẩn Ngôn, cô mau đứng lại."

"Tôi càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc cô toan tính điều gì ở tôi? À không, phải nói là cô chỉ đang hơn thua với Lam Lam mà thôi. Cô không muốn thấy chị ấy sống tốt, cho nên mới hành xử như hiện tại. Tiêu Lục Ninh, mau quay về Nhật Bản hưởng thụ cuộc sống xa hoa đi, chúng tôi chỉ là những người bình thường thôi."

"Thay vì đường đường chính chính ở bên tôi, lý do gì cô cứ thích đóng vai người thứ ba trong hôn nhân của chị họ?" Tiêu Lục Ninh không vì những lời vạch trần của cô mà chùn bước. Nàng đứng dậy tiến tới trước mặt cô.

Bởi vì đeo giày cao gót, cho nên nàng cao hơn cô nửa cái đầu. Khí chất cũng vì thế mà trở nên áp đảo.

"Để nhà họ Tần và Đinh Kiến Văn phát hiện ra thứ tình cảm trong bóng tối mà cô và chị họ tôi đang cố chấp coi là vĩ đại, kết quả một trong hai người chắc chắn chỉ có thân bại danh liệt thôi."

Đương khi Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị phản bác, thì nàng đã cầm túi xách đi lướt qua cô.

***

Ngô Cẩn Ngôn mở cửa phòng ngủ, ném điện thoại và thẻ tín dụng lên giường, sau đó ngồi sụp xuống bên cạnh.

Chừng mười phút sau thì Tần Lam gõ cửa. Trông thấy khuôn mặt cô tái nhợt, nàng lập tức lo lắng hỏi: "Cẩn Ngôn, em sao thế? Không khỏe chỗ nào ư?"

Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, cười đáp: "Em không sao."

Nàng ngồi xuống cạnh cô, mà cô cũng phối hợp dang tay để nàng ngả đầu lên vai mình.

"Hôm nay luật sư gọi điện cho chị." Nàng nói.

"Tình hình thế nào?" Cô vuốt ve mái tóc nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

"Ngày kia sẽ diễn ra phiên tòa thứ nhất, bởi vì chị đã đơn phương yêu cầu ly hôn nhiều lần."

Ngô Cẩn Ngôn im lặng.

Thấy người bên cạnh bỗng nhiên không nói thêm tiếng nào, Tần Lam khẽ gọi: "Cẩn Ngôn."

"Em nghe đây."

"Em đi cùng chị nhé."

Nàng áp bàn tay mình lên bàn tay vẫn đang đặt trên đùi của cô, ngầm tỏ ý rằng chị luôn cần có em.

Ngô Cẩn Ngôn hiểu lòng nàng, mỉm cười khẳng định: "Đó là điều chắc chắn rồi."

Khi khoảnh khắc ấm áp nhanh chóng lan rộng khắp không gian, cũng là lúc cơn mưa rào ngoài cửa sổ bắt đầu rả rích rơi. Tựa như muốn báo hiệu rằng thời gian đã vào hạ, càng như muốn báo hiệu rằng năm tháng vẫn luôn tĩnh lặng và chảy trôi. Chỉ chờ một tình yêu đủ lớn tựa con thuyền để thuận buồm xuôi theo dòng chảy ấy. Đi đến cái đích cuối cùng là những ngón tay đan chặt ngón tay, cùng người thương xanh bạc mái đầu.