Ai Còn Chờ Ai Khi Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 40

Khi Ngô Cẩn Ngôn tới căn tin mua đồ ăn và lần nữa trở lại phòng bệnh, bấy giờ Tần Lam mới sát khuẩn xong.

Hai người đồng thời nhìn nhau, nàng có chút khó xử hỏi: "Em thấy dáng vẻ của chị thế này... đã hiểu lúc nãy xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Em đương nhiên hiểu." Cô vừa lấy cháo cho Nhạc Nhạc vừa trả lời. "Hắn nói gì?"

"Hắn vẫn kiên quyết không ký vào giấy tờ ly hôn, kỳ thực chị không hiểu giữa mình và hắn còn tình cảm gì để níu giữ? Đặc biệt là hiện tại Nhạc Nhạc đã thành ra thế này."

Cẩn thận xúc một muỗng cháo rồi thổi nguội, xong xuôi cô mới đưa về phía bé con, cũng không muốn tiếp tục cuộc hội thoại với đề tài chẳng mấy vui vẻ.

Qua một lúc, cô bất ngờ lên tiếng: "Bằng chứng hắn đánh chị em vẫn còn giữ, phiên tòa đầu tiên vào cuối tháng nếu chị cần, em sẽ trực tiếp đứng ra làm chứng cho chị."

Tần Lam hít sâu một hơi, sau đó gật đầu đồng ý: "Được, đã lỡ đâm lao thì phải theo lao. Chị nhất định phải cắt đứt toàn bộ quan hệ với hắn, bao gồm cả con gái chị."

Thật may mắn vì Nhạc Nhạc không để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người lớn, bé rất ngoan ngoãn phối hợp há miệng để dì Ngôn đút cháo cho ăn.

Lúc nãy dì Ngôn nói rằng về sau sẽ làm ba của bé, mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng bé vẫn vui vẻ chấp nhận. Bởi vì bé rất thích dì Ngôn, dì Ngôn cũng đối xử rất tốt với mẹ và bé.

Chỉ là bé luôn mong muốn trở về nhà cũ nhiều hơn, bé nhớ ba, nhớ căn phòng treo bức tranh vẽ gia đình được cô giáo khen ngợi.

***

Do buổi chiều còn lịch trình, cho nên sau khi nghỉ ngơi thêm một lát, Ngô Cẩn Ngôn cũng chào tạm biệt hai mẹ con nàng rồi rời khỏi bệnh viện. Tuy nhiên sự xuất hiện bất ngờ của Khương Tử Tân ở studio hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Thậm chí bên cạnh nàng còn có thêm một người phụ nữ lạ mặt khác, ít nhất thì cô chưa từng gặp bao giờ.

"Đây là Tiêu Lục Ninh, cô ấy chủ động tìm mình và muốn đến thành phố S gặp cậu." Nàng giới thiệu.

"Muốn đến thành phố S gặp mình?" Cô dở khóc dở cười bởi tình huống bất ngờ do một tay nàng tạo nên, kế tiếp thẳng thắn phủ nhận. "Họ Khương, cậu bỗng có mặt ở studio mình không nói. Song bây giờ cậu còn hào phóng dẫn thêm một cô gái ở tận đâu tới đây và nhận là người quen của mình, cậu thừa biết suốt bốn năm đại học và ngần ấy thời gian tuổi thơ mình chẳng chơi cùng ai ngoài cậu và bạn cùng phòng cả."

Đoạn, cô đưa mắt nhìn người nọ, thái độ nhanh chóng chuyển qua khách sáo: "Cô đã đến thành phố S rồi thì cứ tự nhiên nhé, cứ tự nhiên để Khương Tử Tân chiêu đãi đồ ăn ngon. Lát nữa tôi còn có việc gấp, thật ngại quá."

Cô gái gọi Tiêu Lục Ninh thoáng sững sờ, sau đó khẽ cười hỏi: "Cô thực sự không nhớ tôi ư?"

"Không nhớ."

"Cũng phải, tôi đã rời đi ngay khi trời hửng nắng sớm, lúc ấy cô vẫn còn đang ngủ."

Nghe lời nói đầy ý vị của nàng, Ngô Cẩn Ngôn lập tức nâng cao cảnh giác.

"Cô rốt cuộc là ai?"

"Tiêu Lục Ninh, geisha tại Liên Đạo Quán ở Tokyo. Nơi trước đây cô từng ghé đến để thực hiện bộ ảnh về cuộc sống của chúng tôi."

Có chút khó hiểu nhìn Khương Tử Tân, nào ngờ nàng chẳng những không giúp đỡ cô, trái lại còn thản nhiên cúi đầu, cùng Hổ Phách nhắn tin tán gẫu.

Chậm rãi hít sâu một hơi, Ngô Cẩn Ngôn gọi ba người Phó Tiểu An, Vương Quán Dật và Hứa Khải để dặn họ chuẩn bị đồ đạc. Kế tiếp chỉ vào đồng hồ, nói: "Bây giờ tôi vẫn còn lịch trình, sớm nhất là tối nay tôi sẽ nhắn tin gửi địa chỉ gặp nhau cho Khương Tử Tân. Tới lúc đó rồi tính."

Thực ra chỉ cần nhắc tới Liên Đạo Quán, bản thân cô đã đủ khả năng để hồi tưởng lại toàn bộ ký ức về vết nhơ tuổi trẻ của mình.

Đó là một sự cố, còn là một sự cố cô đã tận lực chôn giấu rất nhiều năm.

"Vậy tạm thời chúng mình về khách sạn trước, hẹn gặp lại." Khương Tử Tân thừa hiểu bản thân chẳng thể tìm cách giữ chân cô, vì thế nàng đành chấp nhận lời thỏa hiệp cuối cùng này, nếu không muốn cô tức giận rồi nói những điều khó nghe.

Chờ hai người đi rồi, Phó Tiểu An mới tò mò hỏi: "Chị Ngôn, cô gái bên cạnh chị Khương là ai vậy? Cơ thể vừa thơm, khí chất lại vừa xuất thần."

"Chị không biết cô ấy." Ngô Cẩn Ngôn dứt khoát đáp.

Trông thái độ chẳng mấy vui vẻ của bà chủ, Hứa Khải vụиɠ ŧяộʍ giật giật tay áo Tiểu An, kế tiếp lắc đầu tỏ ý em đừng thắc mắc thêm bất cứ lời nào nữa.

Bình thường Ngô Cẩn Ngôn là một người vui vẻ hòa đồng, cũng không hay vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến bầu không khí tập thể. Tuy nhiên dạo gần đây, mọi người trong studio ai nấy đều thấy rõ sự mệt mỏi và vài lần mất kiên nhẫn của cô, thậm chí có những ngày cô còn ở lại liều mạng tăng ca chứ không muốn về nhà.

Phó Tiểu An phỏng đoán tám mươi phần trăm bà chủ đang yêu đương, vì nếu gia đình cô có việc, cô nhất định sẽ về Thượng Hải chứ không phải ở lại đây đày đọa bản thân như thế.

Đôi khi tình yêu là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, nhưng cũng có đôi khi, chúng trở thành liều thuốc độc khiến trái tim kẻ si mê rạn nứt.

Thời điểm kết thúc công việc, Ngô Cẩn Ngôn gửi cho Tần Lam một tin nhắn thông báo rằng tối nay mình không ghé qua bệnh viện nữa. Nàng đương nhiên rất dễ dàng đồng ý, thậm chí chẳng hề thắc mắc rằng cô đi đâu hay làm gì.

Mãi tới lúc cô nửa đùa nửa thật trêu rằng nàng có thể sẽ bị mọc sừng, bấy giờ nàng mới bình tĩnh đáp: "Vậy thì chị sẽ dùng cặp sừng em trân trọng dành tặng chị để cùng em đồng quy vu tận."

Ngô Cẩn Ngôn á khẩu.

Đem địa chỉ nhà hàng chia sẻ cho Khương Tử Tân, cô cũng không vội vàng mà quyết định về nhà tắm rửa rồi mới lái xe đến.

Khoảnh khắc trông thấy Tiêu Lục Ninh, bằng con mắt nghệ thuật của một nhϊếp ảnh gia, cô không khỏi âm thầm tán thưởng vẻ đẹp của nàng.

Nàng mặc một chiếc áo cao cổ màu sữa, mái tóc dài tới thắt lưng được tỉ mỉ chăm sóc xõa xuống như thác nước. Giờ phút ấy, nàng đang chống cằm nghe Khương tiểu thư kể chuyện, thỉnh thoảng khéo léo che miệng cười, đôi mắt huyền long lanh.

"Hai người vẫn chưa gọi món sao?" Ngô Cẩn Ngôn tiến về phía các nàng, lại thấy trên bàn chỉ đặt hai ly rượu vang đỏ cùng đĩa hoa quả.

"Lục Ninh nói muốn chờ cậu." Nhận ra thanh âm của cô, Tử Tân liền ngẩng đầu đáp.

Lại mất thêm vài phút để gọi món. Xong xuôi, cô không muốn lòng vòng quá lâu mà vào thẳng vấn đề chính.

"Tiêu tiểu thư lặn lội từ Nhật Bản về Thượng Hải, rồi lại chỉ để tới thành phố S gặp tôi, hẳn là đang rõ ràng nhắc nhở tôi phải thanh toán toàn bộ chi phí đêm ấy tôi lỡ thiếu sót nhỉ? Cho nên ngoại trừ tổng số tiền tôi đã trả, thì tôi còn nợ cô bao nhiêu?"

Khương Tử Tân toan hé môi nói, thì Ngô Cẩn Ngôn đã cảnh cáo nàng: "Cậu ngồi yên đấy, chờ mình giải quyết xong sẽ nói chuyện với cậu."

Thái độ căng thẳng như đi bàn việc lớn của cô trong thoáng chốc đã đẩy ba người vào tình thế khó xử. Một phần cũng vì Khương Tử Tân không rõ chuyện xảy ra giữa hai người là gì. Dù sao ban đầu Tiêu Lục Ninh là đối tác làm ăn của công ty nàng, sau vài lần tán gẫu mới biết nàng là bạn của Cẩn Ngôn, cuối cùng mới đòi đến thành phố S.

"Cô đừng nóng nảy vậy chứ? Chúng ta cứ từ từ thưởng rượu và dùng bữa nhé."

Trên môi vẫn giữ nụ cười hòa nhã, Tiêu Lục Ninh hoàn toàn chẳng bị thái độ cự tuyệt của đối phương làm ảnh hưởng.

Nén xuống cảm giác khó chịu vì bị một người lạ nắm thóp, cô càng nghĩ càng không dám tin sau ngần ấy năm, nàng còn có thể khắc ghi tên tuổi của mình.

Chuyện bắt đầu kể từ chuyến đi tới Nhật Bản vào kỳ nghỉ đông năm nhất Đại học của cô. Khi đó cô vẫn chưa gặp và yêu Trương Gia Nghê.

Như đã giới thiệu từ trước, Tiêu Lục Ninh là nữ geisha nổi tiếng ở Liên Đạo Quán. Mà geisha vốn là một ngành nghề truyền thống liên quan đến văn hóa xứ sở hoa anh đào. Chính vì theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ ấy, cho nên Ngô Cẩn Ngôn đã không tiếc tiền để đầu tư thực hiện một bộ ảnh chuyên nghiệp.

Và cơ duyên đưa đẩy cô chọn Liên Đạo Quán làm nơi khai máy, đưa đẩy cô gặp Inari Tiêu - giờ cô mói biết tên thật là Tiêu Lục Ninh.

Bằng vẻ đẹp và sự thông tuệ của mình, nàng chấp nhận trở thành người mẫu thực hiện bộ ảnh của cô, đồng thời chia sẻ cho cô tính thẩm mỹ, cũng như lịch sử về nét văn hóa lâu đời này. Đương nhiên mức giá cho mỗi giờ được nàng đón tiếp đều không dưới 30.000 yên.

Song vấn đề không nằm ở tài chính, mà nằm ở việc cô đã ngủ với nàng. Một sinh viên năm nhất Đại học đã lên giường với một nữ geisha bậc nhất do say rượu, hơn tất cả, cô còn lấy đi lần đầu của người ta.

Ngô Cẩn Ngôn dám khẳng định vết máu trên ga giường chắc chắn không phải của mình, thậm chí cơ thể cô lúc sáng sớm ngoại trừ áo sơmi bị cởi thì căn bản không hề thiếu vải. Về sau lần đầu của cô dành cho Trương Gia Nghê.

Tóm lại, Tiêu Lục Ninh đã bỏ đi trước khi cô tỉnh giấc, chỉ có minh chứng cho cuộc truy hoan là vẫn còn. Thế rồi trong suốt ngần ấy năm, cô vẫn luôn tự áy náy rằng có lẽ mình đã khiến nàng tổn thương. Thậm chí ngày chuẩn bị về nước, cô còn cố gắng ghé qua Liên Đạo Quán để thanh toán chi phí và tìm nàng, nhưng nàng không ở đó.

Tốt thật, giờ thì sau gần mười năm cô không tìm được nàng, thì Tiêu Lục Ninh nàng bất ngờ xuất hiện. Đương nhiên cô chẳng thể đoán nổi mục đích cuối cùng của người phụ nữ khéo léo đó là muốn gì ở cô?