Buổi sáng hôm sau, cả hai người đều tự hiểu ý mà không đề cập đến cuộc bán chiến tranh suýt chút nữa xảy ra.
Sở dĩ gọi là bán chiến tranh, bởi vì Ngô Cẩn Ngôn đã kịp thời kìm lại lửa giận trong lòng để không nói những điều khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, quan trọng nhất cũng là vì cô không muốn to tiếng với nàng.
Cô yêu Tần Lam, và cô không nỡ để nàng tổn thương dù chỉ một chút. Cô hiểu rằng nếu cái tát của Đinh Kiến Văn in lên da thịt nàng có thể hết đau ngay, thì lời nói khi cả hai đều đang trong tâm thế mất kiểm soát sẽ chẳng biết đến khi nào mới có thể lành lại.
"Lam Lam, hôm nay em cùng chị đến bệnh viện nhé."
Sau khi bữa sáng kết thúc, vừa ngồi nhìn nàng rửa bát, cô vừa hé môi nói.
Tần Lam hiển nhiên bất ngờ bởi lời đề nghị ngoài dự đoán này.
"Em chắc chứ?" Nàng nghi hoặc hỏi. "Sẽ không sao chứ?"
"Không sao, sớm muộn gì chẳng phải đối mặt." Ngô Cẩn Ngôn nhìn ra cửa sổ. "Em đã nghĩ thông rồi, đến việc thăm Nhạc Nhạc và gặp gia đình chị em còn không làm được, thì em lấy tư cách gì để tương lai bảo vệ chị và con?"
Ngực trái giống như bị thứ gì đó đè nặng, Tần Lam chậm rãi hít sâu một hơi. Tính đến thời điểm hiện tại, nàng cảm thấy có lẽ mình đã thực sự tìm đúng người. Bởi càng lúc, Cẩn Ngôn càng vươn mình trở thành điểm tựa vững chắc của nàng.
Chỉ hy vọng rằng từ nay về sau em ấy vĩnh viễn đủ mạnh mẽ, vĩnh viễn đủ khả năng nắm tay cùng nàng vượt qua bão giông.
"Hôm trước em tặng Nhạc Nhạc gấu bông, con thích chứ?"
Trên đường lái xe tới bệnh viện, Ngô Cẩn Ngôn chợt nhắc đến món quà đặc biệt của mình.
Tần Lam khẽ cười trả lời: "Thích, thậm chí con bé còn nhận ra cả mùi hương của em."
"Thế mẹ con bé thì sao?"
Nghe cụm từ chứa đầy hàm ý của cô, nàng lập tức đỏ mặt, miệng lầm bầm trách cứ: "Em đúng là xấu xa."
"Xấu xa? Em không hề, em đang thắc mắc với chị bằng thái độ chân thành và nghiêm túc. A Tần lão sư, chị thế này chính là đang thừa nhận rằng trong đầu chị suy nghĩ tầm bậy đấy nhé."
"..."
"Lam Lam nhà em càng lúc càng khiến em bất ngờ."
"Ai ở nhà em?"
"Chẳng lẽ chị là hàng xóm của em hả? Thử xem có hàng xóm nào ban ngày ăn chung bữa, ban đêm ngủ chung giường không? Em bỗng muốn tìm một người hàng xóm tốt bụng như vậy."
Trông khuôn mặt đắc thắng của Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam quan sát phía trước, sau khi chắc chắn vắng xe liền vươn tay nâng cằm, hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ cười trên môi cô lập tức đông cứng.
"Chị vẫn luôn được khen là tốt bụng." Nàng thì thầm, thuận tiện trêu đùa lại kẻ đầu sỏ nọ.
"Em vừa phát hiện chị mới xấu xa." Ngô Cẩn Ngôn tặc lưỡi. "Bởi thế mới có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong."
Tần Lam lập tức phản biện: "Em nên cảm thấy may mắn vì chỉ có mình em được trải nghiệm sự xấu xa của chị."
Trước khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô đã ngầm thừa nhận bản thân vô dụng mà hoàn toàn á khẩu.
Dù sao nhường vợ một chút cũng không chết.
***
Bệnh tình của Nhạc Nhạc gần đây chuyển biến tốt hơn nhiều. Song điều ấy chẳng hề làm ảnh hưởng hay làm giảm bớt mối thù Đinh gia của cả cô và nàng.
"Cẩn Ngôn."
Thời điểm gần đến phòng bệnh, Tần Lam chợt hé môi gọi cô.
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn tay xách theo quà, thản nhiên trả lời.
"Em sẽ ổn... thật chứ?"
Bước chân cô dần ngừng lại.
"Chẳng lẽ ngay bây giờ em nên đổi ý từ bỏ?"
"Ý chị không phải vậy, chị chỉ lo em không thoải mái."
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Qua một lúc, cô chậm rãi đáp:
"Chúng ta đều đã là người trưởng thành. Do đó những chuyện còn nằm trong khả năng chịu đựng, thì buộc phải cố mà chịu đựng."
Dứt câu, cô nhanh chóng ổn định cảm xúc và nét xã giao trên khuôn mặt, chính xác nở nụ cười công nghiệp như mọi người xung quanh vẫn thường nói.
Càng tiến về phía cửa, Tần Lam càng bồn chồn không yên lòng.
"Cẩn..."
Chưa kịp nói hết câu, Ngô Cẩn Ngôn đã dứt khoát dùng tay không xách đồ đẩy cửa.
"Chào ông, chào chú. Cháu là Ngô Cẩn Ngôn, chủ nhà của chị Lam."
Lần lượt hướng ba người lớn chào hỏi, trong đầu cô liên tục phải tìm kỷ niệm vui để át đi nỗi sợ đang cuồn cuộn tuôn trào.
Thế nhưng...
"Cẩn Ngôn, nếu con là đàn ông, dì Tiêu nhất định sẽ vui vẻ đem tiểu Lam gả cho con. Nhưng con biết đấy, Trung Quốc không giống như nước ngoài. Dì biết mẹ con thường xuyên có mặt ở Châu Âu, tư tưởng đối với dì cởi mở hơn rất nhiều."
"Tiểu Lam là cháu gái được ông nội yêu thương nhất. Và đương nhiên, ông sẽ không chấp nhận chuyện con bé có một tình yêu đồng tính."
"Chiều nay ông nội đã cùng tiểu Lam nói chuyện, ông đã đính hôn cho con bé và Đinh Kiến Văn"
"Cẩn Ngôn, dì biết con không muốn chứng kiến cảnh gia đình tan vỡ, có phải hay không?"
"Cẩn Ngôn, con là một đứa trẻ thông minh. Dì biết con nhất định sẽ không đành lòng để tiểu Lam rơi vào trường hợp đó, đúng chứ?"
"Cẩn Ngôn, dì biết sẽ không công bằng với con. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, chẳng lẽ con không muốn nhìn tiểu Lam mặc váy cưới sao? Chẳng lẽ con muốn thấy cảnh người đời cười nhạo hai đứa và gia đình hai đứa sao?"
"Cho nên Cẩn Ngôn, coi như lần này dì Tiêu di cầu xin con, cầu xin gia đình con..."
Từng lời nói văng văng bên tai lần lượt kéo về, lần lượt xâm chiếm nơi sâu thẳm nhất trong tiềm thức cô.
Đưa mắt đảo qua ba vị tiền bối, hai mắt Ngô Cẩn Ngôn dần váng hoa, cơ thể phải vất vả lắm mới giữ được thăng bằng.
"Xin chào xin chào, lần trước chúng ta đã từng gặp qua một lần rồi. Tôi là Tần Lực - ba của tiểu Lam."
Tần Lực lịch sự lại gần bắt tay cô
Lần trước?
Ngô Cẩn Ngôn mơ hồ nhớ lại ngày Tần Lam lạnh lùng nói muốn chấm dứt việc thuê nhà, ba nàng đã đến giúp nàng dọn đồ.
"Đúng vậy ạ."
Trả lời xong, bấy giờ cô mới để ý rằng Nhạc Nhạc không ở trong phòng. Hỏi ra mới biết bà ngoại dẫn bé xuống khuôn viên đi dạo cho đỡ ngột ngạt, Tần lão ông và con trai cũng vừa tới chưa lâu.
"Ngô tiểu thư làm nghề gì?"
Đang ngồi trên ghế, Tần lão ông bất ngờ rời sự chú ý sang cô. Thái độ chẳng khác nào chuyên viên pháp lý bức cung tử tù.
"Cháu là nhϊếp ảnh gia." Ngô Cẩn Ngôn thành thật đáp. "Ngoại trừ những lúc phải chạy lịch trình thì công việc tương đối tự do."
Ông gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Ngô Cẩn Ngôn đứng không đứng được, mà ngồi lại càng không yên. Bởi ánh mắt của người nhà họ Tần đối với bản thân cô chẳng khác nào những lưỡi dao sắc nhọn chỉ chực đâm một nhát thật mạnh vào tâm khảm. Thậm chí dù Tần Lam ở phía sau âm thầm nắm tay kéo cô về phía mình, cô vẫn như cũ án binh bất động.
Mãi tới khi bé con Tần Cẩn Nhạc xuất hiện, trạng thái căng thẳng này mới phần nào giảm bớt.
"Dì Ngôn." Cẩn Nhạc vui vẻ chân và tay đều bó bột, song dáng vẻ đặc biệt gấp gáp. Bé rất nhớ dì Ngôn, bé muốn ôm dì ấy.
Vốn còn đang ngây ngẩn, tựa như có thuật phép thanh tỉnh đánh qua, Ngô Cẩn Ngôn sải bước về phía bé.
"Con chậm một chút." Cô lo lắng nhắc nhở.
Nhạc Nhạc gầy đi nhiều, cặp má bánh bao giờ đây đã hóp lại. Điều này đừng nói Tần Lam, ngay cả cô trông thấy cũng đau lòng không thôi.
Khoảnh khắc đứa trẻ vui vẻ sà vào lòng chủ nhà, trưởng bối Tần gia ai nấy đều ngỡ ngàng. Bởi tính cách của Cẩn Nhạc rất giống Tần Lam, nếu không phải người đặc biệt đối với bản thân, thì chắc chắn sẽ không có chuyện chủ động gần gũi.
"Nhạc Nhạc có vẻ rất quý cô." Tiêu Khởi Thanh nói.
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu, cố gắng nén xuống cảm giác ghét bỏ chẳng biết từ đâu, đáp: "Vâng, thật may mắn vì điều ấy."
Vì bệnh viện không đồng ý để nhiều người đến thăm trong thời gian quá dài, cho nên Tần lão ông và ba nàng đành trở về khách sạn.
Trước khi rời khỏi, lão ông không quên nhắc nhở cháu gái: "Tiểu Lam, con hãy suy nghĩ thật kỹ về việc ly hôn."
Tiêu Khởi Thanh nhìn ba chồng, rồi lại lén nhìn cô, dường như đang ngầm ý tứ về việc còn có người ngoài ở đây.
Ngô Cẩn Ngôn lập tức giả câm giả điếc, đồng thời tìm cách rời sự chú ý của Nhạc Nhạc, tránh để bé con vô tình nghe thấy những lời khiến trái tim tổn thương.
Ở một bên, Tần Lam vội theo ông nội và ba ra cửa. Sau khi đem cánh cửa đóng lại, nàng nghiêm túc trả lời: "Ông nội, người đừng ở trước mặt Nhạc Nhạc nói những lời như vậy để đổ mọi trách nhiệm lên người con, để sau này con bé tưởng rằng việc đổ vỡ là do con. Nhưng con đã quyết định rồi, Đinh Kiến Văn không xứng đáng để con tiếp tục hy sinh. Dù hôm nay người muốn từ mặt con, con vẫn sẽ ly hôn. Đơn đều đã nộp, chậm nhất là tháng này sẽ giải quyết xong."
Mắt thấy Tần lão ông sắp sửa nổi giận, Tần Lực vội ngăn cản.
"Đây là bệnh viện, ba, người bình tĩnh đã. Trước tiên cứ về khách sạn, đợi cuối tuần Nhạc Nhạc xuất viện chúng ta sẽ về nhà nghiêm túc bàn lại lần cuối. Tiểu Lam, con cũng thôi đi."