Ai Còn Chờ Ai Khi Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 16

Ngô Cẩn Ngôn cũng không nhớ rõ đêm ấy mình đã uống bao nhiêu rượu và đã khóc bao nhiêu lâu. Chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường, còn bạn nhỏ Cẩn Nhạc sớm đã không thấy đâu nữa.

Xoa xoa hai bên thái dương đau nhức. Đương khi cô chuẩn bị ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân thì Tần Lam bước vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"À..." Nàng ngập ngừng một lát, sau đó mỉm cười. "Hôm qua cô uống say quá, tôi đưa cô về phòng. Hiện tại cô cảm thấy thế nào rồi? Nếu đau đầu cứ tiếp tục nghỉ ngơi, đừng cố gắng liều mạng làm việc."

Một thân một mình dọn tới Bắc Kinh đã được một thời gian dài, ấy thế nhưng đây là lần đầu tiên có người nhẹ nhàng khuyên cô như thế.

Đừng cố gắng liều mạng làm việc.

Âm thầm hít thở sâu để cân bằng trạng thái của bản thân. Cô ngẩng đầu đáp: "Tôi ổn mà, vất vả cô rồi."

Ngừng một lát lại nói tiếp: "Thế còn Nhạc Nhạc? Cô đưa tôi về chẳng phải sẽ đánh thức con bé ư?"

"Nhạc Nhạc...?" Nhắc đến con gái, nàng không khỏi bật cười. "Con bé tự giật mình dậy sau đó trở về phòng tôi. Cô không cần lo."

Như sực nhớ ra lý do mình bước vào đây, Tần Lam chỉ chỉ phía ngoài: "Tôi đã nấu sẵn canh nóng và đồ ăn sáng rồi, cô thay đồ làm vệ sinh xong thì ra nhé."

Nói dứt câu nhưng mãi mà không có người trả lời. Nàng bán tín bán nghi nhìn Ngô Cẩn Ngôn, lại thấy cô đang cúi đầu, cũng không biết đang tự mình suy tư điều gì?

Âm thầm thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là xoay người bước ra ngoài.

Nàng đi rồi, bấy giờ cô mới ngẩng đầu trông theo bóng lưng quen thuộc.

Lúc nãy cô thấy ngón tay nàng có một vết băng, phỏng chừng sáng nay vì nấu ăn nên mới bị như vậy.

Mà nàng bị dao cắt vào da thịt, cũng chẳng khác nào trực tiếp cắt vào trái tim cô.

***

Thời điểm cô dùng bữa xong, thật may mắn vì vừa kịp lúc Tần Lam dắt tay Tần Cẩn Nhạc chuẩn bị rời khỏi cửa.

Ngô Cẩn Ngôn nói nàng chờ một chút, sau đó cũng sắp xếp đồ đạc tươm tất rồi chạy theo.

"Chúng ta cùng xuất phát." Chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai, cô nhoẻn miệng cười. "Được không Nhạc Nhạc?"

"Dạ được." Bé con vui vẻ nắm lấy tay cô.

Nhạc Nhạc ở giữa, mẹ cùng dì xinh đẹp ở hai bên mỗi người nắm một tay. Khung cảnh nhìn vào thực bình yên hòa hợp.

"Hôm nay tôi sẽ về trễ, cho nên cô không cần nấu thêm phần của tôi đâu."

Thời điểm xuống hầm gửi xe, trước khi chia thành từng ngả, Ngô Cẩn Ngôn sực nhớ rồi nói với nàng.

"Ừ." Tần Lam gật đầu. "Vậy cô ở ngoài chăm sóc bản thân tốt một chút, nhìn da mặt cô tái lắm đấy."

Kết quả của câu nói ấy, chính là việc đồng chí Ngô đã thất thần suốt quãng đường lái xe đến trường đại học S đón Đoàn Phương Ngôn.

Trong lúc chờ em, cô nhìn gương xe chằm chằm. Lòng thầm hỏi tái chỗ nào? Hay là do chưa hoàn toàn hết đau đầu bởi rượu nên mới như thế?

Còn đang tự mình miên man với dòng suy nghĩ thì kính xe gõ gõ vài cái. Ngô Cẩn Ngôn thoáng đưa mắt liếc qua rồi để cửa mở.

Đoàn Phương Ngôn ngồi vào ghế phụ, không quên "hi" một tiếng, kế tiếp ném album ảnh như đã hứa về phía cô.

"Thấy không? Giao kèo với tôi chị sẽ chẳng bao giờ phải chịu thiệt."

Nâng niu cầm cuốn album mà con bé chết tiệt kia dám dùng thái độ khinh thường ném cho mình. Cô lật sang trang đầu, vừa vặn đã thấy chữ ký hàng thật giá thật của Cầm Sắt.

"Mẹ em biết việc này chứ?"

"Biết, tôi đã gọi điện trực tiếp để trao đổi với bà mà." Đoàn Phương Ngôn nhún vai. "Bà đang ở Đan Mạch, còn dặn tôi nếu muốn phát triển nghề nhϊếp ảnh thì cứ ngoan ngoãn theo chị."

Lòng nhanh chóng được phủ từng đợt ấm áp, sau khi nói: "Giúp tôi gửi lời cảm ơn đến tiền bối", Ngô Cẩn Ngôn lập tức chuyên tâm lái xe.

Dọc đường đi, suy qua tính lại thật lâu, rốt cuộc cô cũng ngăn không được lên tiếng hỏi: "Em dường như rất không tình nguyện cầm album của mẹ?"

"Đương nhiên là không tình nguyện rồi. Tôi ghét gia đình mình." Em chống cằm, lẳng lặng quan sát từng chuyển động trước mắt.

"Tại sao?"

"Chị gái chụp hình, ba mẹ chị có thường xuyên đi công tác không?"

"Không." Cô lắc đầu. "Ba tôi làm ở công ty, một tháng cũng chỉ nhận công tác xa hai lần. Còn mẹ tôi làm việc tại ngân hàng, hết giờ hành chính bà sẽ về chuẩn bị cơm tối."

"Thích thật đấy." Đoàn Phương Ngôn cảm thán. "Ba mẹ tôi cãi nhau suốt, ba tôi kinh doanh nội thất, cả ngày chỉ tập trung vào việc làm ăn. Về phần mẹ... một năm chắc chỉ ở nhà được khoảng một tuần."

Nội tâm thoáng trở nên bất ngờ, bởi đây là lần đầu tiên cô nghe em trải lòng về những chuyện như thế.

"Cho nên em ghét mẹ?"

"Không ghét. Tôi chỉ ghét con đường mà bà đang theo đuổi." Đoàn Phương Ngôn chỉ chỉ đồ đạc ở hàng ghế sau. "Chính vì ghét chúng, nên tôi mới càng muốn trở thành nhϊếp ảnh gia."

"Vì sao?"

"Tôi đang cố gắng dung hòa."

Ngô Cẩn Ngôn bỗng phì cười.

"Chị cười cái gì?"

"Tôi cười vì câu nói của em." Cô chép miệng giải thích. "Nghề nghiệp nào có phải phản ứng hóa học đâu mà em tìm cách dung hòa?"

"Tôi thích thế đấy." Em cứng đầu đáp. "Dù sao thì cảm ơn chị, cảm ơn chị vì đã dành thời gian cho đứa vô công rỗi nghề như tôi. Làm phiền một ngày cuối tuần của chị rồi."

"Không thành vấn đề, tôi cũng thích Phượng Hoàng cổ trấn." Cô vừa trả lời vừa lắc lư theo điệu nhạc.

Đoàn Phương Ngôn chợt im lặng. Có vẻ bốn chữ Phượng Hoàng cổ trấn đã ảnh hưởng đến tâm trạng của em.

Qua một lúc, em chợt cất tiếng hỏi: "Chị đã có người yêu chưa?"

"Hiện tại thì chưa, tôi là một cô gái độc thân hoàn mỹ." Ngô Cẩn Ngôn nâng tay tạo thành hình chữ V.

Đoàn Phương Ngôn chẳng hề khách khí tạt cho cô một xô nước lạnh: "Quỷ độc thân thì có."

"Này Đoàn Phương Ngôn, em có tin tôi sẽ ném em xuống đường ngay bây giờ không?"

"Nếu thế thì chị sẽ phải ngồi tù do cố ý mưu sát."

"Bà đây thà ngồi tù còn hơn ngồi chung với ngươi."

"..."

Đùa giỡn một hồi, rốt cuộc vẫn là nghiêm túc trao đổi.

"Vậy còn em? Em yêu rồi hả?"

Ngoài dự đoán của cô, Đoàn Phương Ngôn vô cùng thẳng thắn đáp: "Tôi thích nữ nhân, và tôi yêu thầm."

Cách trả lời hoàn toàn giống với thái độ của cô khi đối diện Tần Lam tại nhà hàng lẩu.

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu thở dài. "Chà... yêu thầm. Cảm giác thực sự rất khó khăn đấy."

Em ngả đầu tựa vào ghế. "Ừ, nàng còn là người mà tôi chẳng thể chạm tới. Nàng rực rỡ như ánh mặt trời."

Linh cảm trào dâng càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng cô buột miệng thắc mắc:

"Em đừng nói người em thích là lão sư của em đấy nhé."

Quả thực nằm ngoài dự đoán, Đoàn Phương Ngôn thái độ bỗng trở nên cứng đờ.

"Chị... làm thế nào để đoán ra?" Em ngập ngừng thừa nhận.

Đương nhiên Ngô Cẩn Ngôn cũng đang trong tình trạng thập phần không ngờ vì sự thuận miệng của mình đã nói trúng tim đen của Đoàn Phương Ngôn.

Cô hắng giọng trả lời: "Cảm giác."

"Vậy cảm giác của chị cũng tốt thật đấy, nhạy hơn cả tiểu Hắc nhà tôi."

"Đoàn Phương Ngôn, chị đây thật sự rất muốn đá ngươi xuống xe."

***

Nhìn con gái đang ngoan ngoãn ăn bánh kem, rồi lại nhìn nam nhân mình từng gọi là chồng ngồi ở phía đối diện. Tần Lam thiếu kiên nhẫn cảnh cáo.

"Đinh Kiến Văn, anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng khiến thời gian của tôi trôi qua uổng phí."

"Em đã quyết rồi sao?" Đinh Kiến Văn thê lương cười. "Chẳng lẽ em không chịu nghĩ cho Nhạc Nhạc?"

"Nhạc Nhạc là con gái tôi, tôi đương nhiên phải suy nghĩ rất kĩ rồi." Nàng lấy bao tài liệu bản thân đã mang theo, ngón tay nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn. "Toàn bộ giấy tờ tôi đã ký sẵn, chỉ còn thiếu của anh thôi."

"Em định giải thích thế nào với ông nội?"

Hết cách, hắn đành dùng tiền bối để uy hϊếp nàng.

"Anh nghĩ tôi sẽ sợ hả?" Tần Lam trào phúng cười. "Vì khuôn mặt này của tôi quá mức nhu thuận, nên anh mới năm lần bảy lượt thỏa sức bắt nạt phải không?"

"Ngày ấy tôi chấp nhận lấy anh, chỉ vì tôi muốn tìm cho mình nơi trú chân tạm thời, chỉ vì tôi muốn để gia đình tôi thấy rằng: ồ, con bé đã yên bề gia thất rồi đấy. Nhưng anh chẳng bao giờ hiểu Tần Lam tôi đã sống một cuộc đời yên bình đến độ chính mình cũng cảm thấy chán nản. Hiện tại tôi sắp đi được phân nửa đời người, anh cũng nên tha cho tôi rồi, phải không?"

"Anh rất muốn mở toang đầu em ra để kiểm tra xem em đang nghĩ gì." Đinh Kiến Văn siết tay thành quyền. "Em muốn ngọt ngào anh có thể ngọt ngào, em muốn cưng chiều anh có thể cưng chiều. Nhưng em nhìn lại xem, thời gian qua em đối xử với anh ra sao? Thậm chí..."

Những lời muốn thốt khỏi cổ họng, cuối cùng lại vì con gái mà nuốt vào trong.

"Tần Lam, anh thực sự rất yêu em."

"Tôi không yêu anh." Nàng bình thản trả lời. "Hôm nay anh nói nhớ con, tôi cũng đã nể tình mang con đến cho anh nhìn. Giờ thì tôi đi được chứ?"

"Đi đi." Hắn phẩy tay. "Cô quá mức tàn nhẫn, quá mức lạnh lùng, quá mức ích kỷ."

"Tùy anh, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

Nắm tay Tần Cẩn Nhạc, nàng không quên nói: "Ký nhanh đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian của cả hai. Anh biết bản thân anh sẽ không bao giờ giữ chân được tôi."

Bạn nhỏ Cẩn Nhạc nhìn Đinh Kiến Văn một lúc, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay hắn:

"Ba ba, tạm biệt."