"Cẩn Ngôn này, ngươi có nghĩ..." Khương Tử Tân e dè nhìn Ngô Cẩn Ngôn, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Nghĩ gì?" Cô rời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng.
Khương đồng học hắng giọng đáp: "Thì... về duyên âm ấy. Ngộ nhỡ nàng là linh hồn vất vưởng trong trường đại học S đợi ngươi, ngộ nhỡ kiếp trước ngươi và nàng có duyên..."
Nói tới đây, cả hai đều không hẹn mà nổi da gà.
"Tiểu tổ tông, ngươi đừng dọa ta." Cô rùng mình cảnh cáo.
"Ai rỗi hơi mà dọa ngươi?" Khương Tử Tân thuận tay vớ lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cô. "Nghe này, nghe thật kĩ nhé. Ngươi mơ thấy nàng năm mười sáu tuổi, hiện tại ngươi bao nhiêu rồi? Ngươi đã gần ba mươi rồi. Vì sao gần ba mươi ngươi mới gặp được nàng? Còn chẳng phải nàng chờ ngươi hoàn toàn trưởng thành mới cho phép gặp mặt hay sao?"
"Bệnh thần kinh." Ngô Cẩn Ngôn thấp giọng mắng, ấy thế nhưng nội tâm không khỏi nghiền ngẫm lời của Khương Tử Tân.
Nàng nói cũng không phải không có đạo lý.
"Ngươi đã rửa ảnh chưa?" Nữ nhân xấu xa ngồi bên cạnh lại đột nhiên hỏi.
Cô chỉ vào cuốn album màu bạc, đáp: "Ở đằng kia, muốn xem thì tự qua mà lấy."
"Ai muốn xem chứ?" Khương Tử Tân thẳng tay dội cho cô một gáo nước lạnh. "Ngộ nhỡ lúc xem ảnh thì nàng vẫn ở đó, sau khi xem xong nàng biến mất thì ta phải làm sao?"
"..."
"..."
"..."
"Hổ Phách gọi lão nương rồi. Nàng nói sẽ đáp chuyến bay sau ta một tiếng, tối nay ngươi rảnh không? Chúng ta tụ họp chút nhé."
"Hai người các ngươi lại muốn dồn ép ta bằng cẩu lương ư?" Ngô Cẩn Ngôn trừng mắt. Nguyên lai Khương Tử Tân và Hổ Phách đã kết hôn được gần hai năm, hơn nữa những kẻ thần kinh thường rất hợp nhau, đạo lý này áp dụng lên cặp đôi Khương - Hổ quả thực vô cùng phù hợp.
Giả như hiện tại nàng tới đây tìm cô, thì chưa đến một giờ sau vợ nàng đã chuẩn bị xuất hiện và sẵn sàng nhảy múa cùng nàng rồi.
Ngô Cẩn Ngôn thực rất muốn ôm đầu thở dài.
Qua một lúc, Khương Tử Tân sau khi cùng lão bà ân ân ái ái kết thúc cuộc trò chuyện, bấy giờ mới dùng hết sức bình sinh để tiến về phía kệ album của cô. Hơn nữa trước khi đem cuốn album màu bạc mở ra, nàng còn tự lẩm nhẩm đọc vài câu chú an thần.
"Ngươi nhất định phải làm đến mức này sao?" Cô khinh bỉ hỏi.
"Thì cứ đọc qua cho chắc." Khương Tử Tân vừa trả lời vừa mở ra xem. Thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng, song thỉnh thoảng lại nhíu mày giúp cô góp ý.
Nàng từng trịnh trọng tuyên bố: "Mặc dù bổn cô nương không được qua trường lớp đào tạo như ngươi, nhưng ít ra tài khoản mạng xã hội của bổn cô nương cũng được kha khá người theo dõi. Cho nên rút kinh nghiệm rằng cấp bậc sống ảo của bổn cô nương cao hơn ngươi, khả năng chỉnh sửa hình ảnh cũng sẽ ngang ngửa ngươi."
Chính vì lý do này, cho nên Ngô Cẩn Ngôn mới coi nàng là đồ thần kinh.
Đại khái thì một buổi chiều êm đềm đã trôi qua tại khoảnh khắc Khương Tử Tân che miệng ngáp dài rồi trực tiếp ôm gối leo lên sofa ngủ.
Khẽ cười một tiếng, cô đứng dậy giúp nàng chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, kế tiếp vén chăn thật cẩn thận rồi mới yên tâm ra ngoài chuẩn bị chụp ảnh cho khách.
Studio của cô cũng không quá đông nhân viên. Chỉ có cô cùng ba người khác hỗ trợ mỗi khi công việc cần tới nhiều người.
Chung quy lại từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cuộc sống của Ngô Cẩn Ngôn tương đối nhàn hạ. Cũng chính vì lý do đó nên ba năm học cao trung cô thường xuyên bị rơi vào tầm ngắm của các lão sư. Ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm và cảm thán rằng với cái tính ưa tự do cùng không có chí tiến thủ, tương lai cô chắc chắn sẽ chẳng làm được trò trống gì.
Ngô Cẩn Ngôn mười bảy tuổi nhẫn nhịn thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi đáp: "Làm sao thầy (cô) dám khẳng định rằng tương lai em sẽ không làm nên trò trống gì? Chẳng phải Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt đã từng nói: "Không một ai có thể khiến bạn cảm thấy thấp kém nếu không có sự đồng ý của bạn" ư? Cho nên Ngô Cẩn Ngôn em sẽ không bao giờ chấp nhận đi theo bất cứ con đường nào do bất cứ ai định sẵn, ngoại trừ bản thân em."
Làm một đứa trẻ ngoan đôi khi cũng vô cùng thiệt thòi. Chúng sẽ chẳng bao giờ biết được rằng bản thân muốn gì hay mạnh ở điểm nào? Họa chăng nếu biết, cũng chỉ là biết rồi âm thầm giữ trong lòng, sau đó tiếp tục sống theo mong muốn của bậc tiền bối mà thôi.
Và đó không phải là lý tưởng sống mà Ngô Cẩn Ngôn hướng tới. Cô nhất định sẽ ngoan, song không có nghĩa là ngoan đến mức không có chính kiến.
Sống một cuộc đời không phải của riêng mình, thà rằng đừng tiếp tục sống nữa còn hơn.
"Ảnh chụp đẹp lắm, hôm nay cảm ơn cô nhiều." Khách hàng cùng cô trao đổi vài câu rồi hài lòng thanh toán. Nhìn số tiền vừa được chuyển vào tài khoản ngân hàng, Ngô Cẩn Ngôn vô thức chép miệng.
Thực muốn chụp lại rồi lần lượt khoe với những người từng hướng mình lắc đầu thở dài trước đây.
***
Đồng chí Khương Tử Tân vui vẻ đánh một giấc đến tận sáu giờ tối. Thời điểm thức dậy và trông thấy Hổ Phách đang cùng cô trò chuyện, nàng lập tức giống như bạch tuộc quấn người lao đến ôm chặt lão bà.
Ngô Cẩn Ngôn phi một tiếng. Ta khinh!
"Lâu lắm chúng ta không cùng uống rượu rồi. Thế nào, đi chứ?" Hổ Phách mỉm cười hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn nhún vai: "Hai người các ngươi đã thông đồng tới tận đây rồi thì cần gì phải hỏi ý kiến của ta nữa? Đi, hôm nay mời các ngươi ăn lẩu."
"Tên ngốc này đúng là cuồng lẩu Bắc Kinh đến phát điên rồi. Lão bà, em nghe mẹ cậu ta kể tuần đầu tới Bắc Kinh, cậu ta đã tiêu hết tiền chỉ để đi ăn lẩu thôi đấy." Khương Tử Tân tặc lưỡi, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy cảm thông.
Kì thực việc đột nhiên yêu lẩu này ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải được. Rõ ràng trước năm mười sáu tuổi cô đối với loại đồ ăn phải nhúng trong nước ấy tương đối hời hợt, tuy nhiên sau năm mười sáu tuổi - đặc biệt là sau khi mơ thấy người con gái đó, cô bỗng yêu lẩu một cách lạ kỳ. Thậm chí mỗi ngày đều có thể sảng khoái ăn, mà nước chấm phải pha theo kiểu Bắc Kinh, nếu không phải Bắc Kinh, tuyệt đối không đυ.ng đũa.
Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận bản thân bị người con gái trong giấc mơ ấy chi phối rất nhiều. Song cô lại tình nguyện chấp nhận những điều ấy. Giống như trước đây cô từng thiếu nợ nàng, hiện tại phải lần lượt trả đủ.
Một đường lái xe đến quán lẩu, Ngô Cẩn Ngôn cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ có Khương Tử Tân líu ríu cùng Hổ Phách ở ghế sau.
Phải rồi, chính là cảm giác phải ăn cơm chó qua ngày quen thuộc.
"Cẩn Ngôn, ngươi thực sự không định yêu thêm ai nữa thật đấy à?" Hổ Phách chợt lên tiếng thắc mắc.
Đây cũng là điều chưa ai dám hỏi kể từ lần cuối cùng cô chia tay.
Chớp mắt đã vài năm rồi...
"Ta nghe đồng nghiệp đồn học tỷ đã về nước." Hổ Phách trông theo từng đợt chuyển động của cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thanh âm mơ màng. "Chị ấy hình như vẫn còn độc thân."
"Thì sao?" Ngô Cẩn Ngôn đạm mạc chất vấn.
"Thì ta lo cho ngươi." Hổ Phách đáp. "Cẩn Ngôn, dù sao ta cũng là người cùng ngươi trải qua ngần ấy năm đại học. Cũng từng chứng kiến qua tình yêu oanh oanh liệt liệt của ngươi. Ta hiểu ngươi là đứa trẻ trọng tình, ngày ấy học tỷ..."
"Đủ rồi." Bàn tay đang đặt trên vô lăng của cô hơi siết lại. "Đó tất thảy chỉ là suy nghĩ riêng của ngươi mà thôi. Ta và Trương học tỷ sớm đã kết thúc. Ta không đi tìm người mới không phải vì chưa quên được chị ấy, mà là vì ta mong muốn một tình yêu chắc chắn và kết thúc phải vẹn toàn. Tiểu Tân, tiểu Hổ, con người ta thực sự vô cùng chán ghét cảnh biệt ly."
Nhắc đến hai từ biệt ly, Ngô Cẩn Ngôn trái tim bỗng trở nên đau nhói.
Đương khi ấy, radio trong xe chợt chuyển sang một bài hát đã cũ.
Cây Sơn Trà - Trần Sở Sinh.