Người Ở Nơi Ngực Trái [Nhật Lãng]

Chương 19: Băng Băng Và Hỏa Hỏa

Sáu giờ sáng, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết khẩu phần ăn của bản thân. Mọi người lại tiếp tục công cuộc cứu nạn.

Điều khó khăn hơn cả là hôm nay trời đổ mưa. Mưa tầm tã, tuy rằng có thể rửa trôi mọi thứ, song lại càng dễ khiến đất đá trở nên lún sụt.

Bởi vì ngày hôm qua Trương Hàm Vận gặp sự cố, cho nên hôm nay cộng sự của cô không còn là Lão Tứ nữa mà chính là Hàn giáo quan. Lý do nàng đưa ra rất đơn giản, nàng khẳng định rằng bản thân có thể quan sát và xử lý sự cố nhanh hơn so với học trò của mình.

Ở một bên, Lão Tam len lén thúc khuỷu tay vào khuỷu tay Lão Đại. Cuối cùng cả hai nhìn nhau, một người vẻ mặt tràn đầy bất lực, người còn lại vô cùng đắc chí.

Hàn Tuyết chẳng biết lấy ở đâu một đôi găng tay chuyên dụng ném cho cô. Đồng chí tiểu Trương mắt tròn mắt dẹt nghi hoặc nhìn nàng: "Hàn giáo quan, cô lấy chúng ở đâu vậy?"

"Điều này quan trọng sao?" Nàng hỏi.

Cả hai người đều không hề nhắc lại chuyện đáng xấu hổ sáng nay. Trương Hàm Vận cảm thấy như thế cũng tốt, quá tốt là đằng khác. Bởi ít nhất thì hiện tại cô và nàng vẫn có thể đường đường chính chính đối diện nhau.

Ngoan ngoãn đem bao tay mang vào. Đeo xong, cô còn giơ lên lắc qua lắc lại vài vòng, ý muốn nói tôi đã làm theo lời cô rồi đấy.

Hàn Tuyết mỉm cười đáp: "Ngoan lắm."

Qua ngày thứ hai, số người thương vong tại Thành Đô không còn quá nghiêm trọng. Mà Lão Ngũ sau khi cùng gia đình sum vầy xong liền nhanh chóng trở lại với đồng đội, một nhóm bảy người tiếp tục nỗ lực tìm kiếm.

Cả một đêm làm việc không nghỉ khiến ai nấy đều mệt rã rời. Hơn nữa những cơn mưa từ rạng sáng chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại, báo hại nhiều người đã bắt đầu bị nhiễm lạnh.

Trương Hàm Vận sụt sịt mũi, nước mưa vương trên gò má cùng bùn đất khiến toàn thân cô trông có chút nhếch nhác. Tuy nhiên cô cũng chẳng buồn bận tâm tới điều ấy, dẫu sao ưu tiên cứu người là việc hàng đầu, bởi vì đến nơi này đâu phải để tham gia tuần lễ thời trang?

"Không khỏe có thể tới bệnh viện dã chiến để quân y kê đơn." Hàn Tuyết trên tay bế hai chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng dùng khăn khô quấn lại rồi đem chúng ôm chặt vào lòng.

Cô mở to mắt kinh ngạc: "Mèo ở đâu vậy?"

"Giữa đống đổ nát này ai mà biết ở đâu?" Nàng thực muốn đánh cô một trận. "Nhưng có vẻ như mèo mẹ cùng anh chị em của chúng đều chết cả rồi. Hai nhóc này miễn cưỡng trụ tới bây giờ, tôi..."

"Hàn giáo quan, hay là cô nuôi chúng đi."

Nuôi chúng? Làm ơn, thân nàng nàng còn chưa nuôi xong, làm gì còn hơi sức để gánh thêm hai con mèo?

Hàn Tuyết đã nghĩ vậy, cho tới khi nàng phải đối mặt với ánh mắt mong chờ của người mình yêu.

Cuối cùng...

Đó chính là cách hai tiểu gia hỏa này du nhập vào cuộc sống bộn bề của nàng.

***

Trở về trường học cùng các tiểu đội khác. Dọc đường đi, Trương Hàm Vận đều không quản bản thân mệt mỏi mà chơi đùa cùng hai chú mèo nhỏ.

"Chúng ta nên đặt tên nó là gì?" Cô cao hứng hỏi Hàn Tuyết.

"Tùy tiện tìm một cái đi. Dẫu sao cũng chỉ dùng để gọi thôi mà." Nàng dựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt hơi khép lại.

Xe chạy mặc dù không rung lắc, song cũng chẳng dễ chịu gì nếu cứ áp vào cửa sổ. Trương Hàm Vận nghĩ tới đây liền liếc nhìn xung quanh, may mắn hiện tại đồng đội ai nấy đều đã ngủ cả. Vì thế ngập ngừng một hồi, cô rốt cuộc cũng vươn tay chạm lên đầu nàng, sau đó để nàng ngả vào vai mình.

Hàn Tuyết toàn thân cứng ngắc. Mơ mơ hồ hồ để mặc hành động tùy ý của cô.

Sau một hồi yên lặng, Trương Hàm Vận đột nhiên lên tiếng: "Làm như vậy... sẽ khiến đầu cô dễ chịu hơn. Dù sao một miếng đệm thịt tốt hơn nhiều so với một tấm kính lạnh, tôi nói đúng chứ?"

"Ừ."Nàng nhỏ giọng trả lời.

"Tôi đột nhiên nghĩ được tên cho hai nhóc mèo này rồi, Hàn giáo quan, cô có muốn nghe thử không?"

"Muốn."

"Là Băng Băng và Hỏa Hỏa."

Hàng mi nàng khẽ động trước khi hé mở trở lại.

"Tại sao lại đặt tên như vậy?" Nàng hỏi.

"Vì tôi cảm thấy dễ thương." Trương Hàm Vận thừa nhận thời điểm bản thân nói ra những lời này chính là nói dối.

Thực chất cô muốn đặt cái tên Băng Băng và Hỏa Hỏa, bởi một nhóc gắn với chữ Tuyết - Băng và Tuyết. Nhóc còn lại...

Thôi, tóm lại xung quanh muốn tới đâu thì tới, dù sao cô cũng rất thích hai cái tên này. Nghe vô cùng có cặp có đôi.

Chờ mãi vẫn chưa thấy người bên cạnh lên tiếng. Trương Hàm Vận bán tín bán nghi nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện nàng đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ.

Mỉm cười, cô vừa ôm hai tiểu gia hỏa vừa chậm rãi miết nhẹ tay nàng.

Tuyết Tuyết, em vẫn luôn ở đây, chỉ là có những chuyện em cần phải xác nhận. Cho nên tạm thời em chỉ có thể dùng những cách đơn giản này để quan tâm chị mà thôi.

Xe chạy suốt bốn giờ đồng hồ rốt cuộc cũng dừng lại trước sân trường. Trời vẫn mưa tầm tã, và Trương Hàm Vận thì vô cùng lo lắng bởi không biết nên bảo vệ mèo con như thế nào.

Áo khoác chẳng biết đã cởi được bao lâu. Hàn Tuyết đón hai bé mèo con từ tay cô, kế tiếp dùng áo trùm lên rồi ôm vào lòng.

"Mau cùng tiểu đội tập trung đi. Tôi sẽ gửi Băng Băng và Hỏa Hỏa cho đồng nghiệp giữ tạm rồi trở lại sau."

Mới đó thôi nàng đã ghi nhận hai cái tên đáng yêu này rồi.

Trương Hàm Vận cao hứng gật đầu, sau đó nhanh chân cùng Lão Nhị và Lão Tứ vừa ra khỏi xe tiến về phía trước.

Sau sự kiện cứu hộ tại Tứ Xuyên, mọi học viên trong trường đều được ca ngợi rất nhiều. Đặc biệt là tiểu đội 111.

Theo như lời hiệu trưởng Giản nói, thì ban đầu ai cũng tưởng rằng sáu người các cô nhất định sẽ không làm nên trò trống gì. Song biểu hiện thực tế lại vượt quá sức tưởng tượng, thậm chí còn được người trong đội cứu hộ tinh nhuệ dùng hai từ xuất sắc để đánh giá.

"Đúng là thụ sủng nhược kinh*." Lão Nhị ghé vào tai cô thì thầm.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ.

Trương Hàm Vận gật đầu tỏ ý đồng tình. Đương nhiên là kinh hãi tột độ rồi. Bởi cô vào trường ngần ấy năm, suốt quãng thời gian huấn luyện chỉ có bét bảng cùng phê bình, lần đầu tiên nghe những lời này, nghe thế nào cũng không cảm thấy khó có thể lọt tai.

"Chẳng qua họ nể mặt Hàn giáo quan mà thôi. Muốn vuốt mông ngựa ấy mà." Lão Tam bĩu môi cảm thán. "Gia thế của Hàn giáo quan lớn như vậy, quan chức trong trường chẳng phải luôn tìm cách tiện thể nâng cao nàng để tìm cho mình chút mặt mũi thật ấn tượng hay sao?"

Đồng chí Trương Hàm Vận lại gật đầu tỏ ý đồng tình. Tuy nhiên ánh mắt thỉnh thoảng vẫn kín đáo đảo quanh hội trường - đặc biệt là dãy ghế của các giáo quan.

Tuyết Tuyết đi đâu rồi?

Chờ cho tới khi có lệnh trở về ký túc xá, cô vẫn chưa thấy Hàn Tuyết trở lại.

Đắn đo một hồi, cô rốt cuộc cũng mượn ô của Lão Tứ rồi tiến về phía khu nhà tập thể của trường. Mặc dù không biết nàng ở phòng nào, nhưng trước mắt cứ tới đó đứng đã.

Mưa trắng xóa cả bầu trời, một vài vị giáo quan đi ngang qua có chút sửng sốt khi trông thấy cô. Song họ chỉ đơn giản tưởng rằng cô đã hẹn trước.

"Học viên Trương làm gì ở đây vậy?"

Người vừa lên tiếng là Trung hiệu Tào dạy bộ môn Chính Trị. Trương Hàm Vận nghiêm cẩn làm động tác chào rồi trả lời: "Báo cáo Tào giáo quan, tôi tới tìm Hàn giáo quan."

Trung hiệu Tào ngẫm một lúc rồi đáp: "Hàn giáo quan lúc nãy đã lên xe trở về nhà rồi. Tôi nghe nói là có việc gấp."

Cô mở to mắt kinh ngạc: "Việc gấp ạ? Vậy còn hai nhóc mèo...?"

"Cô ấy gửi ở phòng y tế. Em qua đó tìm thử xem sao."

Nhanh chóng lên tiếng nói "cảm ơn" rồi rời khỏi. Trương Hàm Vận chẳng để ý rằng bản thân sớm đã nhíu mày thật chặt.