Người Ở Nơi Ngực Trái [Nhật Lãng]

Chương 16: Cứu Trợ

Gần xế chiều, thời điểm mọi người còn chưa kịp lên núi để trở về nơi tập luyện thì Hàn Tuyết bất ngờ nhận được điện thoại.

Nàng nhíu mày cùng người ở đầu dây bên kia trao đổi vài câu. Sau khi cúp máy, khuôn mặt lộ rõ nét trầm mặc.

"Có chuyện gì sao Hàn giáo quan?" Lão Đại tinh ý hỏi.

Sau vài lần ngập ngừng, rốt cuộc nàng cũng chịu mấp máy môi đáp: "Ở Tứ Xuyên... vừa xảy ra động đất..."

"Sao cơ?"

Người phản ứng nhanh nhất hiển nhiên là Lão Ngũ, bởi vì gia đình hắn sống tại đó. Còn về phần Trương Hàm Vận, dù sao cha mẹ cô cũng không còn nữa, vì thế so với người huynh đệ đồng hương đang đứng kế bên mình thì cô tương đối bình tĩnh hơn.

"Hiệu trưởng yêu cầu chúng ta trở về để lên đường đi cứu trợ. Nghe nói vụ động đất này quy mô rất lớn, cường độ cũng rất mạnh."

Đối với sự việc bất ngờ đang diễn ra ngay trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là nên giữ cho mình một cái đầu lạnh.

"Đã có... số liệu thống kê chưa ạ?" Lão Ngũ chẳng còn tâm trí để suy nghĩ chuyện khác. "Thành Đô..."

"Tạm thời vẫn chưa có số liệu thống kê cụ thể. Nhưng đã xác nhận... Thành Đô là một trong số địa phương chịu ảnh hưởng trực tiếp."

Nói tới đây, nàng rõ ràng phải ngừng lại để cố gắng bình ổn nhịp thở của chính mình.

Bởi vì Thành Đô là quê hương của Lão Ngũ.

"Đừng lo, sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu."

***

Chuyến xe đưa bảy người trở về trường khi sắc trời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen.

Hàn Tuyết mở điện thoại kiểm tra một hồi rồi nói: "Danh sách phân công tới hiện trường cụ thể đã được gửi cho tôi. Bao gồm..."

"Không, Hàn giáo quan. Chúng tôi đều đi cả." Lão Nhị chợt lên tiếng cắt ngang. "Dù bị phân công tới đâu giúp đỡ, chúng tôi cũng tình nguyện tới đó."

"Ừ." Nàng gật đầu. "Tiểu đội chúng ta đều tới Thành Đô."

Thao trường hiện tại đã chật kín người. Ai nấy đều đã nhận đồ bảo hộ rồi giúp nhau chuẩn bị, một vài người còn hô khẩu hiệu cố lên!

Trương Hàm Vận có chút không an tâm Lão Ngũ. Bởi vậy sau khi theo Hàn Tuyết nhận đồ bảo hộ cho tiểu đội xong, cô lập tức lại gần đặt tay lên vai hắn: "Tôi biết cậu bây giờ đang cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng xin cậu tuyệt đối phải giữ vững tinh thần, bởi vì cuộc chiến này không đơn thuần chỉ là huấn luyện cuối tháng, mà nó chính là cuộc chiến với tử thần."

"Tôi biết chứ..." Đôi mắt hắn mơ hồ lấp lánh lệ quang. "Cảm ơn cô đã động viên, nhưng hôm nay tôi chắc chắn sẽ chứng minh với gia đình rằng tôi là một quân nhân luôn sẵn sàng phục vụ Tổ quốc."

"Tốt."

"Hàm Vận." Lão Ngũ chợt gọi tên cô.

"Ừ?"

"Tôi có thể ôm cô một cái được không?"

Trước yêu cầu đường đột này của hắn, Trương Hàm Vận hiển nhiên cảm thấy vô cùng sửng sốt. Nhưng rồi một luồng suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí cô rằng cả hai đều là đồng hương, việc nên làm hiện tại là an ủi nhau. Vì thế cô đã gật đầu chấp nhận lời đề nghị của hắn.

"Trịnh Kính Hâm, cố lên."

Thực tình nhìn sơ qua... mọi người - đặc biệt là thành viên tiểu đội 111 đều cảm thấy một màn trước mắt này tương đối kì lạ. Song may mắn bởi đúng lúc ấy, tiếng còi báo hiệu lên đường nhanh chóng ngân vang.

Trên đường trở về Tứ Xuyên, radio trong xe chuyên dụng liên tục cập nhật tình hình cùng tổng số người thương vong tính đến thời điểm hiện tại. So với những nơi khác, thì Thành Đô đang đứng ở vị trí thứ ba.

Điều này càng khiến nỗi bất an trong lòng Lão Ngũ dâng cao.

Cái chết do thiên tai luôn ập đến một cách bất ngờ. Ai biết đâu chỉ một phút, hai phút hay ba phút nữa thôi... tên những người thân yêu của bạn sẽ xuất hiện trên danh sách thống kê dành cho người đã khuất? Ai biết đâu chỉ một phút, hai phút hay ba phút nữa thôi, từ nay về sau bạn sẽ vĩnh viễn chẳng còn được trông thấy hay ôm chầm lấy họ?

Bởi vậy nếu như số người tử vong liên tục gia tăng, thì đồng nghĩa với việc đó chính là đội viện trợ cần phải tới nơi càng nhanh càng tốt. Dù trước mắt là bẫy rập nghìn trùng.

Qua vài giờ ngồi xe. Khoảnh khắc đặt chân xuống mảnh đất Thành Đô đổ nát hoang tàn, cảnh tượng trước mắt thực khiến mọi người chỉ biết lặng thinh cùng âm thầm thở dài.

Cơn địa chấn đã giảm đi nhiều so với ban đầu. Hiện tại chỉ còn cảm giác rung lắc nhè nhẹ dưới chân, cho nên không hề chậm trễ, Hàn Tuyết lập tức dẫn tiểu đội của mình tới gặp người chỉ huy đội cứu hộ.

Sau khi hoàn tất thủ tục kê khai thân phận và phân công nhiệm vụ xong. Từng tốp nhỏ được chia ra để phối hợp với các đơn vị khác bắt đầu công cuộc giải cứu người bị mắc kẹt và xử lý các đám cháy hoặc tràn nước, cũng như các sự cố phát sinh.

Trương Hàm Vận cùng Lão Tứ được phân công tới khu nhà cao tầng. Còn Lão Ngũ sau khi bật khóc trước người chỉ huy xong, rốt cuộc hắn cũng được phê duyệt việc di chuyển về nơi có gia đình.

Khu cao tầng vốn tập trung nhiều các công ty làm ăn, do đó lượng kính vỡ cùng bê tông dày chồng chất lên nhau đặc biệt nguy hiểm hơn những nơi khác.

Trước khi cô rời đi, Hàn Tuyết đã liên tục nhắc nhở cô rằng hãy chú ý tự bảo vệ bản thân thật tốt. Nhất định đừng để mình bị thương hay xảy ra chuyện.

"Hàn giáo quan, cô cũng vậy."

Chỉnh lại quai mũ bảo hộ, Trương Hàm Vận mỉm cười đáp: "Chúc chúng ta đều bình an vô sự, giải cứu được thật nhiều người."

"Hàm Vận."

"Vâng?"

Đưa mắt nhìn cô, nàng ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.

"Không có gì, mau đi đi đừng để chậm trễ."

Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa, lòng nàng dần trở nên nặng trĩu.

Lúc nãy... thiếu chút nữa nàng đã đề nghị ôm cô.

***

Bước qua những bức tường gạch đổ nát, Trương Hàm Vận hỏi một đồng chí trong đội cứu hộ: "Nơi này có nhiều người mắc kẹt không?"

"Tôi nghĩ là nhiều đấy. Bởi vì khi động đất xảy ra, mọi người vẫn đang trong giờ hành chính."

Gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cô nhanh chóng lắng nghe rồi thỉnh thoảng sẽ phụ giúp y bác sĩ cứu những người bị đống đổ nát đè lên.

Bình sinh Trương Hàm Vận cực kỳ ghét máu. Hễ chỉ cần trông thấy chúng, toàn thân cô liền nổi da gà cùng choáng váng buồn nôn. Cô chưa từng chia sẻ với ai về điều này, ngoại trừ Tuyết Tuyết.

Nàng nắm rõ tất cả điểm yếu của cô. Cũng là người duy nhất sẵn sàng che chở những nỗi sợ ấy của cô.

"Cứu... cứu tôi..."

Tiếng hô nhỏ hòa trong tiếng ồn ã khiến Trương Hàm Vận giật mình. Phản xạ nhanh chóng thôi thúc cô hãy đi tìm chủ nhân của thanh âm đó.

Cô khom lưng nghiêng đầu mà đi. Vừa di chuyển vừa sợ bản thân đạp lên đống hoang tàn sẽ càng khiến tình hình tồi tệ hơn.

Đây rồi.

Tại nơi trũng hơn so với đống kính vỡ cùng xi măng, một cô bé chừng mười tuổi nửa thân trên bê bết máu, nửa thân dưới bị kẹt lại bên trong.

"Lão Tứ, ở đây có người." Trương Hàm Vận lập tức hô lớn.

Lão Tứ cùng đội cứu hộ nhanh chóng lại gần. Một đồng chí lên tiếng nói: "Bởi địa hình nơi này trũng hơn so với những nơi khác. Cho nên để cứu cô bé... cách tốt nhất là phải nhảy xuống. Có điều hiện tại dư chấn vẫn còn đây..."

"Để tôi." Sau lớp kính bảo vệ, ánh mắt cô tựa hồ lóe sáng. "Tôi có thể xuống."

"Nhưng..."

"Mạng người quan trọng."

Mặc kệ Lão Tứ kinh ngạc, cô từ từ leo xuống cạnh cô bé.

"Đừng sợ, tôi nhất định sẽ mang em ra khỏi đây."

Nắm chặt lấy đôi bàn tay đầy những thương tích, cô ngẩng đầu ra hiệu cho máy cẩu hoạt động.

Cô bé hiện tại suy yếu đến mức chẳng thể rêи ɾỉ vì những cơn đau. Trương Hàm Vận vừa nắm chặt lấy tay em, vừa cắn môi nhìn chuyển động của mảng bê tông lớn.

Vất vả một hồi, rốt cuộc cũng thành công đem mảng bê tông di dời. Cô lập tức cùng nhân viên y tế đưa em ra khỏi đống đổ nát.

Đúng lúc đó... rung lắc lại tiếp tục xảy ra.

"Không ổn. Nơi này có dấu hiệu sạt lở rồi. Tiểu Lục, mau đưa tay cho tôi. Mau đưa tay cho tôi."

Lão Tứ gần như mất hồn, hắn vừa hô vừa nhoài người vươn tay về phía cô. Những người khác cũng lập tức ứng cứu.

Tuy nhiên do mới chuyển cô bé lên cáng cứu thương, bởi vậy Trương Hàm Vận đành phải lùi lại vài bước để nhường lối.

Cơn rung càng lúc càng dữ dội, thậm chí cô phải bám chặt vào miếng bê tông bên cạnh mình. Ngay cả di chuyển thôi cũng cảm thấy khó khăn.

"Tiểu Lục, làm ơn nắm lấy tay tôi." Lão Tứ không hề từ bỏ, thậm chí còn muốn rướn người lên cao hơn.

Trương Hàm Vận lắc đầu: "Lùi lại ngay. Lão Tứ, tự tôi sẽ lên được."

Lời vừa dứt, giữa cơn rung chấn bất ngờ đó, phần đất cô đang đứng rốt cuộc cũng sụp xuống. Thậm chí còn kéo theo toàn bộ đất đá bên trên.

Rầm...

Khói bụi cuồn cuộn theo chấn động mà phả ra xung quanh.

Lão Tứ toàn thân như chết lặng...