Người Ở Nơi Ngực Trái [Nhật Lãng]

Chương 14: Người Thứ Nhất

Dừng chân tại một ngã tư với bốn con đường đầy sỏi đá khác hướng nhau. Bấy giờ Hàn Tuyết mới xoay người, lấy dáng vẻ sớm đã trở nên bình tĩnh nói với tiểu đội:

"Tới đây mọi người muốn chọn hướng nào thì chọn. Chỉ cần đúng mười một giờ trưa tập trung đầy đủ tại nơi này là được."

"Rõ."

Trương Hàm Vận ngơ ngác giữa bốn hướng khác nhau ấy. Kì thực cô rất phân vân không biết bản thân nên đi cùng mọi người, đi một mình, hay là đi chung với Hàn giáo quan?

Bỏ bỏ bỏ, không thể đi chung với Hàn giáo quan được.

Nghĩ tới đây, cô lắc lắc đầu vài cái rồi chạy về phía Lão Nhị và Lão Ngũ.

"Tôi đi cùng các cậu."

"Được." Lão Ngũ vô cùng dung túng nở nụ cười. Thậm chí đối với cô một chút cũng không cảm thấy phiền.

Bởi vì hắn thực sự rất thích cô.

***

Mọi người đều đã chia nhau đi xung quanh, duy chỉ còn Hàn Tuyết vẫn đơn độc đứng lại.

Lúc nãy nàng đã thấy nụ cười của Hàm Vận, cũng đã thấy sự lựa chọn của em ấy. Thực ra nàng chẳng oán giận hay buồn bã đâu, bởi vì trong mắt em hiện tại, nàng bất quá cũng chỉ là một cái giáo quan mặt than chẳng bao giờ chịu nở nụ cười.

Nhưng nàng không cam tâm...

Hàm Vận, em vì điều gì lại chỉ quên mình nàng? Tại sao trong khi em có thể thoải mái tìm hạnh phúc mới, thì nàng vẫn đau đáu chìm đắm trong việc bản thân đã đánh mất em?

Đi được một quãng đường dài, hai bên là những cánh đồng rộng lớn. Vài người dân nơi bản trông thấy mọi người mặc quân phục liền tò mò nhìn theo rồi mạnh dạn lên tiếng chào.

Lão Nhị cũng rất vui vẻ giới thiệu về việc đây là lần đầu tiên tiểu đội được tới nơi này trải nghiệm. Và đương nhiên những người nông dân hiếu khách lập tức nhiệt tình giúp họ chỉ đường vào tham quan thôn bản.

Tuy nhiên Trương Hàm Vận từ đầu đến cuối chỉ mím chặt môi im lặng. Bởi vì từng mảnh ghép vụn vỡ lại tiếp tục xuất hiện trong trí nhớ của cô.

Bất ngờ xoay người chạy về hướng ngược lại, bỏ mặc Lão Nhị và Lão Ngũ ngơ ngác gọi theo. Cô quay về ngã tư lúc nãy mọi người chia đường.

"Tuyết Tuyết, chị thế nào lại tìm được chốn này vậy?"

"Chị tình cờ xem trên mạng, sau đó dành vài hôm để tới tận nơi trực tiếp ngắm nhìn. Tiểu Vận, chẳng phải em nói em rất muốn đến những vùng núi cao như thế này sao?"

"Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng lẽ chị thực sự để tâm ư?"

"Chỉ cần là mỗi lời do chính em nói ra, chị sẽ đều ghi nhớ."

***

Trương Hàm Vận run run tiến về phía con đường hướng bắc. Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết và cô không chỉ từng cùng nhau leo núi, mà còn từng cùng nhau khám phá tất cả con đường ở đây.

Nếu cô nhớ không nhầm thì con đường phía bắc ấy sẽ dẫn tới dòng suối nhỏ bên rừng trúc vô cùng thơ mộng. Đó cũng là địa phương gây cho cô ấn tượng sâu đậm nhất.

Càng đi sâu, Trương Hàm Vận càng cảm thấy trực giác của mình đúng. Cô đang dần định hình rõ toàn bộ khung cảnh trước đây. Ở đâu có sông nước, ở đâu là dường mòn cùng núi non.

Thẳng tới khi rừng trúc xanh xuất hiện và bao phủ quanh tầm mắt, bấy giờ cô mới hít sâu một hơi rồi lầm bầm: "Tôi trở lại rồi, quá khứ."

Nói dứt câu liền ngập ngừng tiến lại gần thêm chút nữa. Người đang bó gối ngồi đơn độc bên dòng xuống dần xuất hiện trong tiêu cự của cô.

Hàn Tuyết lấy cây gỗ nhỏ khuơ nhẹ lên mặt nước, ánh mắt nàng đồng thời nhìn chằm chằm bóng hình phản chiếu của chính mình. Hồi lâu sẽ thở dài thành tiếng.

Và rồi mặt nước chợt xuất hiện thêm một bóng người.

"Hàn giáo quan." Trương Hàm Vận vờ như không thấy tia hốt hoảng vội sượt qua mắt nàng. Thản nhiên mỉm cười ngồi xuống.

"Tôi tưởng hiện tại cô đang cùng Lão Tứ và Lão Ngũ tham quan hướng khác rồi? Thế nào lại tìm đến tận đây?" Nàng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn cô, song thanh âm lại tựa như người vợ đang oán trách chồng mình bỏ bê gia đình nhà cửa.

Trương Hàm Vận có chút bất ngờ: "Hàn giáo quan, cô đang giận tôi phỏng?"

"Giận cô? Tại sao tôi phải giận cô?" Hàn Tuyết bất ngờ nhúng tay xuống nước rồi vẩy lên mặt cô. "Tỉnh táo lại đi. Học - viên - Trương."

Thật không ngờ Hàn giáo quan còn có mặt tiểu nữ nhân này. Quả nhiên nói con người sống trên đời ai cũng trang bị vài lớp mặt nạ hoàn hảo xác thực không sai.

Bất ngờ rất nhanh liền trôi qua, cô toan muốn vẩy nước lại nàng thì bản thân chợt nhận ra làm vậy liệu có phải hơi quá đáng? Bởi vì cô và Hàn giáo quan đâu có thân thiết đến mức ấy?

Lẳng lặng trông nụ cười trên môi Trương Hàm Vận theo suy nghĩ trong đầu mà dần tan biến, Hàn Tuyết trái tim cũng âm thầm thắt lại.

Lúc nãy nàng còn tưởng rằng em thực sự đã nhớ chút gì đó về nàng rồi cơ...

Đắn đo một hồi, rốt cuộc nàng cũng quyết định ngỏ lời hỏi: "Học viên Trương, cô muốn nghe chút chuyện cũ về tôi không?"

"Chuyện cũ về cô?" Trương Hàm Vận đôi đồng tử nhanh chóng mở to.

"Ừ." Nàng đặt cằm lên đầu gối, đôi tay vẫn nhẹ nhàng khuấy nước: "Trước đây tôi và người yêu từng tới nơi này. Khi đó em ấy chỉ mới mười sáu, còn tôi đã hai mươi ba. Nhiều năm mất liên lạc, chúng tôi phải vất vả lắm mới thành công tìm được nhau."

"Em từng hứa rằng sẽ cố gắng thi vào trường sĩ quan Lục quân để thường xuyên được gặp tôi. Và tôi đương nhiên rất mong chờ ngày ấy. Chỉ là trời xanh thực vô cùng tàn nhẫn, bởi người đã để em quên mất tôi."

"Hiện tại... người đó đang ở đâu?" Bàn tay cô chẳng biết từ khi nào đã siết lại thật chặt.

Chính cô cũng không hiểu tại sao thời điểm nghe nàng nói mình đã yêu, trái tim liên tiếp cảm thấy nhoi nhói khó chịu. Rốt cuộc phải là người như thế nào mới đủ khả năng lọt vào mắt xanh của Hàn giáo quan?

Nàng bỗng mỉm cười đáp: "Ở đâu còn quan trọng ư? Người ấy sớm đã coi tôi thành kẻ xa lạ rồi. Thậm chí bây giờ giữa chúng tôi dù ở sát cạnh nhau song ngay cả nhìn nhau thật lâu cũng không thể."

"Hàn giáo quan... hẳn phải đau lòng lắm nhỉ?" Đồng chí tiểu Trương thật thà thắc mắc.

Hàn Tuyết cắn chặt môi, cố gắng áp chế cơn giận đang chuẩn bị bùng nổ.

Trương Hàm Vận, tôi đã nói đến mức này rồi mà em còn không hiểu hay sao? Em là đồ đầu đá óc bã đậu hay sao?

Thầm nhắc chính mình không được động thủ đánh người, nàng nghiêng đầu nhìn về hướng khác, đáp: "Đau lòng, đau lòng chứ. Nhưng tôi đâu thể làm gì khác?"

"Cô có thể nói thẳng với người ấy." Trương Hàm Vận thậm chí còn tràn đầy nhiệt huyết nêu suy nghĩ cá nhân. "Nhưng trường hợp người đó đã coi như không biết cô rồi... vậy thì có gây sự chú ý cũng chỉ tốn công vô ích."

"Trương Hàm Vận." Nàng nhịn không nổi rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Vâng?"

"Có người nào từng nói với cô rằng cô thực sự, thực sự rất đần hay chưa?"

Cô ngơ ngác quan sát khuôn mặt trời sập cũng không đổi sắc trước mắt, hồi lâu sau lắc lắc đầu trả lời: "Chưa từng."

"Vậy thì tôi đây không ngại làm người thứ nhất."