Trong Từng Khoảnh Khắc [Wenrene]

Chương 20

Trong bộ đồng phục vệ sinh của nhân viên công ty, tôi đứng sừng sững trước mặt Joohyun.

Nàng cũng ngây người trước cửa nhìn tôi, cuối cùng vội vã kéo tay tôi vào trong, sau đó ôm tôi thật chặt.

"Bảo bối đừng lo, em nhất định sẽ dẹp yên chuyện này." Tôi xoa nhẹ lưng nàng. "Fandom mắng chị thế nào em đều đọc cả rồi, em nhất định sẽ thay chị đòi lại công đạo."

Joohyun không nói gì cả mà ngẩng đầu hôn tôi. Có lẽ đó là cách duy nhất nàng dùng để khẳng định rằng chị luôn ở bên em.

"Thấy nó không?" Tôi chỉ vào chiếc nhẫn vẫn trụ trên ngón áp út của mình. "Chúng ta hiện tại đã là người một nhà. Mà người một nhà chắc chắn không thể rời bỏ nhau."

"Liệu em còn có thể hát không Seungwan?" Nàng bỗng nâng tay vuốt ve khuôn mặt tôi. "Vì chị có đáng không?"

Tôi áp tay lên bàn tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn xuống.

"Đáng. Dù em thực sự bị đuổi khỏi giới giải trí cũng đáng."

"Chị đang nghĩ chị sẽ giải thích về scandal lần này... rằng chúng ta chỉ là bạn." Joohyun cười buồn. "Chị đã xác định ngay từ ban đầu rồi. Chúng mình không thể dùng danh nghĩa người yêu để công khai đâu."

"Chẳng ai tin việc hai người bạn hôn môi cả." Tôi nói. "Cho nên Joohyun, em đã hứa sẽ bảo vệ chị đến cùng. Em nói được thì sẽ làm được, chị nhất định phải tin em."

Và rồi chúng tôi im lặng. Cả hai chỉ lẳng lặng nắm chặt tay nhau. Tôi biết cả đêm hôm qua chắc chắn nàng không ngủ, bởi tôi cũng vậy.

Nhiều khi tôi từng nghĩ tôi với nàng hẳn sinh ra để dành cho đối phương. Vì sự thấu hiểu của nàng giống hệt bùa chú khiến tôi không thể nào rời xa dù chỉ nửa bước.

Mặc kệ cả fandom của tôi lên án, mặc kệ cả cộng đồng mạng bôi xấu những video ballet của mình, thì Joohyun vẫn vì tôi mà giữ im lặng. Tôi thương nàng lắm, thương nàng vì những dòng bình luận ác ý như từng lưỡi dao đâm thẳng vào tim: "Cô ta không thể nhảy múa nữa vì cô ta đáng bị như vậy", "thật kinh tởm", "xinh đẹp nhưng không có não",...

Joohyun của tôi, tất cả của tôi, xã hội này cũng đã quá mức khắc nghiệt với tình yêu chân thành của chúng tôi rồi.

Ngày hôm sau nữa, hàng loạt người hâm mộ đã quay lưng của tôi đồng loạt ký đơn yêu cầu công ty hãy sa thải Wendy Son. Hãy chấm dứt toàn bộ sự nghiệp mà tôi vất vả lắm mới có được.

"Đám người này cũng quá đáng lắm nhé."

Ngồi trước mặt tôi và giám đốc, tiền bối Kim tức giận quát.

"Cô đã thấy hậu quả của việc hành động bất cẩn chưa?" Giám đốc nhìn số đơn trên bàn rồi hỏi tôi.

Thấy, đương nhiên là tôi đã thấy.

Nhưng tôi không hối hận.

"Cùng lắm thì em rời khỏi công ty." Tôi đáp. "Giám đốc, em không thể chia tay chị ấy, dù hiện tại em phải buông bỏ tất cả."

"Seungwan, tình yêu không cứu nổi việc cô sẽ trở nên thất nghiệp đâu."

"Nhưng kể cả có nghiệp cũng chẳng thể cứu nổi việc em sẽ cô đơn cả đời nếu đánh mất nàng." Tôi cười nhạt. "Giám đốc, em thừa nhận hơn mười năm nay hoài bão cả đời của em chính là được làm idol, được làm ca sĩ đứng trên sân khấu. Song kể từ khi em yêu nàng, em đã hiểu rằng hào quang em đang có sẽ chẳng tồn tại mãi mãi. Giống như scandal lần này đã khiến fandom của em rời đi một nửa, chỉ có bạn gái của em và một số fan hâm mộ thực sự khác là không."

"Cho nên nếu hôm nay em chia tay nàng, vậy giả sử ngày mai một scandal nữa lại đánh lên đầu em. Ngoại trừ gia đình thì còn ai bên cạnh em nữa?"

"Giám đốc, em sẽ không bao giờ rời xa Joohyun. Trừ khi em chết."

***

Tôi không biết mình đã lái xe về nhà như thế nào. Tôi chỉ biết rằng tôi đã nhốt mình trong phòng rồi khóc thật lâu.

Còn Joohyun thì luôn túc trực ở ngoài đó.

Nàng từ chỗ quản lý biết được việc tôi cãi nhau với giám đốc rồi bỏ về nhà. Bởi vậy nàng đã lẳng lặng đến nhà tôi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cơm canh rồi bó gối ngồi lặng im trước cửa.

Cách một bức tường - hai chúng tôi đều chìm vào nỗi đau của riêng mình. Joohyun không an ủi, cũng không ầm ĩ can dự. Nàng chỉ để tôi hoàn toàn phát tiết xong mới đứng dậy hâm nóng đồ ăn rồi trở lại trước cửa phòng tìm tôi.

"Seungwannie." Nàng gọi.

Tôi dùng gối trùm kín hai tai, mặc dù biết làm vậy sẽ không hay nhưng vẫn trả lời: "Chị cứ ăn trước đi, để em yên tĩnh một lát."

Joohyun cũng không gọi tôi nữa.

Rồi như bị ai dùng búa gõ thật mạnh vào đầu, tôi hít sâu vài lần rồi ngồi thẳng dậy, rời khỏi giường.

Không được, tôi không thể để nàng dùng bữa một mình được.

Tôi mở tung cửa, thoáng giật mình bất ngờ khi nhìn người con gái mình yêu đang ngồi co ro ở một bên. Tấm lưng mỏng manh dán vào bức tường lạnh ngắt.

Nghe động, nàng ngẩng đầu nhìn tôi rồi chậm rãi đứng dậy.

"Chúng ta mau ăn cơm thôi, lúc nãy chị đã hâm nóng lại."

Tôi bỗng nắm lấy cổ tay Joohyun, dùng lực áp toàn bộ chúng lên tường. Sau đó run rẩy tìm đến môi nàng rồi mãnh liệt cắи ʍút̼.

Nàng tùy ý để tôi làm mình đau, nàng hoàn toàn dung túng tôi, dung túng một cách tùy tiện vô lý.

Rời khỏi môi nàng khi cơn điên đã qua đi. Tôi như con thú bị thương gục xuống hõm vai nàng khóc nức nở.

Joohyun chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.

"Em sẽ không rời bỏ chị." Sợ nàng chưa nghe thấy, tôi lên tiếng khẳng định lần hai. "Joohyun, em sẽ không bao giờ rời bỏ chị."

"Chị biết. Chị yêu em." Nàng hôn lên trán tôi.

Và rồi sự yếu đuối cuối cùng của tôi cũng hoàn toàn sụp đổ bởi tiếng yêu thương chẳng thể ngọt ngào hơn ấy.

Tôi rời khỏi vòng tay nàng, nhanh chóng cầm điện thoại gọi thẳng cho giám đốc.

"Giám đốc, em muốn lên tiếng xác nhận chuyện này."