Đầu năm nay tôi bỗng đón một bất ngờ lớn.
"Seungwannie, con có nhà không? Ba mẹ vừa ra khỏi sân bay rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ khiến trái tim tôi như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
"Mẹ... ba mẹ tới Hàn Quốc sao không báo với con một tiếng?" Tôi liếc nhìn Joohyun đang ngồi trong lòng mình chăm chú xem phim, hai mươi bảy tuổi lần đầu tiên nói dối như thần: "Con... con đang ở nhà. Ba mẹ có cần con tới đón không ạ?"
"Không cần, ba mẹ sẽ đi taxi."
"Vậy... khi nào gần đến nơi ba mẹ gọi lại cho con nhé." Tôi ngập ngừng cúp điện thoại. Sau đó cuống cuồng rút chân nhảy sang một bên. "Lớn chuyện, lớn chuyện rồi." Tôi nói với nàng.
"Sao thế?" Joohyun nhìn tôi.
"Ba mẹ em tới thăm." Tôi vơ vội áo phao trên móc rồi mặc vào. "Honey, đi cùng em đi."
"Chị? Chị đi làm gì?" Nàng tự chỉ tay lên mặt, dáng vẻ vô cùng ngơ ngác.
"Còn đi làm gì? Đương nhiên là đi ra mắt." Tôi hầm hầm hổ hổ lên tiếng. "Sợ thì sợ nhưng em nhất định phải đem chị khoe với cả nhà."
Joohyun vội níu tay tôi: "Chờ đã Seungwan."
Gò má nàng dần đỏ lên: "Em không cho chị thời gian trang điểm, ít nhất thì cũng phải cho chị thời gian... mặc bra chứ?"
Liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, gò má tôi cũng đỏ theo.
"Em xin lỗi." Tôi nói. "Nhưng chị nhanh lên nhé. Em đã nói dối ba mẹ về việc vẫn còn ở nhà, nhưng kì thực nửa năm nay em nào có về đó đâu."
Mọi người có thể chỉ trích tôi là kẻ thiếu tiền đồ, và tôi tự thấy bản thân đúng là thiếu thật. Thiếu một cách trầm trọng.
Chừng mười phút sau Joohyun chỉn chu xuất hiện, chúng tôi lập tức lên đường.
"Seungwan, ghé qua siêu thị để chị mua quà đã." Nàng nắm cổ tay tôi.
"Không kịp đâu, quà cáp gì chứ?"
"Nghe chị."
Son Seungwan tôi trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ở cái gia đình nhỏ này Joohyun hoàn toàn làm chủ. Bởi vậy tôi lập tức đánh lái đỗ xe vào siêu thị.
Thật không ngờ vừa xuống xe nàng đã đuổi tôi về, thậm chí còn cảnh cáo tôi rằng hãy ngoan ngoãn cho tới khi nàng đến.
"Chị muốn làm gì?" Lòng tôi nghi vấn nối tiếp nghi vấn. Đừng nói cái cô này chuẩn bị mua cả siêu thị đến thăm ba mẹ tôi đấy nhé.
"Ngoan, chị có cách xử lý của riêng mình." Nàng nhoẻn miệng cười trấn an tôi rồi nhanh chóng sải bước tiến vào trong.
***
Đã rất lâu không gặp bố mẹ khiến lòng tôi rạo rực đúng như đang ngồi đống lửa như nằm đống than.
Thời điểm nhìn thấy hai người ở trước mắt, tôi đã ôm chặt lấy họ rồi òa khóc nức nở.
Kì thực số tiền tôi kiếm được đủ để tôi đặt vé khứ hồi tới Canada mỗi tháng. Ấy thế nhưng lượng thời gian ít ỏi của tôi không cho phép điều đó. Còn chưa kể hiện tại tôi đang hẹn hò cùng Joohyun.
"Con khóc cái gì hả? Thời gian qua cũng rất ít liên lạc với ba mẹ." Mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Dù cảm thấy tội lỗi song tôi cũng không thể tùy tiện khai rằng tôi đang bận yêu đương được.
"Ba mẹ vào trong trước đã." Khịt khịt mũi, tôi rời khỏi cái ôm của mẹ rồi giúp hai người chuyển hành lý vào nhà.
"Son Seungwan, có phải con lại không chăm sóc bản thân cẩn thận không?"
Thời điểm tới giờ nấu cơm trưa, mẹ ở trong bếp nổi giận nhìn tôi.
"Ba ơi cứu con." Tôi bấy giờ mới tìm tới người trụ cột trong nhà cầu cứu.
Ba lập tức phát huy vai trò bảo kê tuyệt vời nhất trên đời. Ông nói: "Con bé thường xuyên ăn ở ngoài chứ có phải bỏ bữa đâu? Mình tức giận làm gì?"
"Ăn ở ngoài làm sao tốt được bằng ở nhà?" Mẹ tôi chép miệng. "Thậm chí đến muối còn không thèm mua."
Mẹ ơi, ăn ở ngoài thực ra tốt hơn nhiều đó... Con còn béo lên cả một vòng rồi. - Tôi lớn gan nghĩ thầm. Bởi Joohyun chăm tôi khéo như vậy, giờ bảo tôi về nhà tự nấu cơm ăn một mình thà bắt tôi nhịn trà sữa còn hơn.
Suy nghĩ về nàng vừa dứt thì tiếng chuông cửa đột nhiên xuất hiện.
Mang theo tâm trạng căng thẳng tiến về phía cửa, tôi nhanh chóng cung kính nghênh đón cô con dâu tính mua cả siêu thị của ba mẹ.
Và tôi đoán không sai. Bae Joohyun nhà tôi tay xách nách mang vô số quà cáp bước vào trong. Đến tôi cũng phải khâm phục vì bàn tay lực điền của nàng.
Honey, hay là từ nay về sau chị chuyển qua làm khuân vác đi. - Tôi lại tiếp tục lớn gan suy nghĩ.
Tạm bỏ qua vấn đề khuân vác, tôi thì thầm chất vấn nàng: "Sao chị mua nhiều thế? Đây là cách giải quyết mà chị nói với em ấy hả?"
Nàng ấm ức nhìn tôi: "Nhưng chị thấy cái gì cũng cần thiết."
"Tips 1: Để ghi điểm khi lần đầu tiên ra mắt, chúng ta chỉ nên chọn một món đồ phù hợp tiêu chí ngon - bổ - rẻ. Không nên mua quá nhiều, tránh để phụ huynh coi chúng ta là kẻ lãng phí." Tôi vừa nói vừa chọn hộp nhân sâm, còn lại giấu ở sau huyền quan. "Chị hiểu chưa?"
Joohyun bỗng híp mắt đầy nguy hiểm: "Sao em sành sỏi thế Seungwannie?"
"Chị quên sao? Trước đây em từng tham gia chương trình tư vấn tình yêu." Tôi ưỡn ngực tự hào. "Chúng ta mau đi thôi."
Nghe động, ba tôi liền ngẩng đầu hỏi: "Ai vậy Seungwan? Con mau mời họ vào đi còn đứng đó làm gì?"
"Vâng." Tôi toan nắm tay Joohyun, lại bị nàng trừng mắt cảnh cáo.
"Con chào bác, con là Bae Joohyun - bạn của Seungwan ạ." Nàng khom lưng hướng ba tôi chào.
"Ai? Bae Joohyun?" Mẹ tôi từ phòng bếp ló đầu ra. "Vũ công Bae Joohyun?"
"Mẹ." Tôi lập tức cắt ngang lời bà, bởi hai từ vũ công từ lâu sớm đã trở thành cấm chú trong cuộc sống của nàng.
Thật không ngờ cô gái của tôi trước sau vẫn dịu ngoan mà đáp: "Vâng ạ, con là vũ công ballet."
"Con gái bạn bác ở Canada rất hâm mộ con đấy." Mẹ tháo tạp dề rồi nhanh chóng lại gần chúng tôi. "Bác cũng rất tiếc về chuyện của con."
"Dạ."
Tôi đã thấy Joohyun âm thầm thở sâu. Tôi biết nàng lại muốn khóc.
Vươn tay xoa nhẹ lưng an ủi nàng, tôi đồng thời nhận lấy túi quà rồi đặt lên bàn nhằm thu hút sự chú ý: "Joohyunie nghe ba mẹ tới Hàn Quốc liền đặc biệt chuẩn bị quà cho ba mẹ đấy."
"Cái con bé này ăn với chẳng nói." Mẹ nghiêm khắc cảnh cáo tôi. "Phải gọi là chị Joohyun."
Kết quả bầu không khí diễn ra tương đối hòa hợp và thuận lợi. Đương nhiên ba mẹ cũng không hỏi lý do tôi và nàng quen nhau. Họ luôn như vậy, luôn chừa cho tôi một khoảng tự do.
Cơm nước xong xuôi, nàng phụ giúp mẹ tôi dọn dẹp còn tôi thì gọt hoa quả. Thật không ngờ khi tôi xếp xong miếng cam cuối cùng lên đĩa, cũng là lúc mẹ tôi mở lời hỏi: "Hai đứa đang hẹn hò phải không?"
"Khụ..." Miếng cam vừa ăn vụng liền mắc tại cổ họng khiến tôi sặc rồi ho đến đỏ cả mặt.
"Seungwannie..." Joohyun hốt hoảng vỗ lưng giúp tôi thuận khí. Nàng cũng quên mất rằng mẹ tôi vẫn đang ở đây.
Bà đã chứng kiến hết thảy màn âu yếm vừa rồi. Thậm chí khi thấy tôi nguy hiểm, phản ứng của nàng còn nhanh hơn bà một bước.
Chờ cơn nghẹn qua đi, bấy giờ tôi mới nhỏ giọng thưa: "Mẹ... chúng con quả thực đang hẹn hò."
Không ngoài dự đoán. Mẹ tôi chẳng quát tháo hay đánh mắng, bởi bà vốn là người phụ nữ vô cùng điềm đạm. Bà chỉ buông tiếng thở dài nói với chúng tôi: "Hai đứa định thế nào? Tiếp tục ở Hàn Quốc ư?"
"Vâng. Con sẽ lựa thời gian thích hợp để..."
Tôi chưa kịp nói dứt câu, mẹ tôi đã mở lời: "Con nghĩ họ sẽ đồng ý sao? Hay họ sẽ miệt thị con tới chết? Seungwan, khi nghe tin con cùng một cô gái hẹn hò. Tuy ba mẹ không phản đối nhưng kì thực chuyện này quá mức mạo hiểm rồi. Trừ phi con rời khỏi làng giải trí, nếu không kẻ chịu tổn thương chỉ duy nhất có con và Joohyun mà thôi."
Rời khỏi làng giải trí?
Chớm nghĩ thôi lòng tôi đã như thắt lại. Giờ bảo tôi từ bỏ nghiệp hát, chẳng khác nào đang cầm kéo cắt đi đôi cánh của tôi.
"Sao mẹ lại biết con và chị ấy hẹn hò?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Quản lý của con đã nói với mẹ." Mẹ tôi đáp. "Cô ấy thừa biết con đang hẹn hò với Joohyun, ngay cả khi con giấu giếm không chịu nói."
"Nhưng đây là vấn đề cá nhân của con."
"Vấn đề cá nhân? Vậy khi mọi chuyện vỡ lở thì ai là người đứng ra giải quyết? Seungwan, con nghĩ cho thật kĩ đi, đừng khiến cả con và Joohyun về sau phải khổ sở."