Trong Từng Khoảnh Khắc [Wenrene]

Chương 9

Tôi và nàng đã ngủ cùng nhau.

Đúng vậy, là ngủ cùng nhau chứ không phải ngủ cùng nhau.

Và sáng hôm sau khi mơ màng thức dậy, tôi đã phải trải qua cảm giác cố gắng nín nhịn để bản thân không phát ra tiếng thét lớn.

Nguyên lai đêm qua chẳng biết từ khi nào Joohyun đã nằm gọn trong lòng tôi. Thậm chí hiện tại nàng còn đang xoay lưng lại với tôi, còn tay tôi thì đang vòng qua quấn lấy eo nàng.

Tôi thừa nhận ấm áp thì có ấm áp. Nhưng loại tư thế này...

Bản thân nhanh chóng hạ quyết tâm rồi nhẹ nhàng rút tay về. Thời điểm tôi sắp thành công, thì nàng bỗng xoay người đối mặt với tôi.

"Sớm. Seungwannie..."

Ánh mắt mơ màng, làn da tuy không trang điểm nhưng vẫn trắng hồng. Thậm chí một vài sợi tóc còn hỗn loạn vương trên khuôn mặt thuần lương. Đương nhiên tất cả những điểm này sau khi đem tổng kết lại, đã tạo nên một Joohyun trong trẻo tươi vui, khác hẳn với Joohyun lạnh lùng trên vũ đài và khi tới nghe buổi hòa nhạc của tôi.

"Sớm." Tôi mỉm cười trả lời nàng.

Joohyun lười biếng xoay người vài lần rồi ngồi dậy, khiến gió lạnh lùa vào chăn làm tôi rét run.

"A, chị quên chưa bật máy sưởi." Vừa xoa xoa đầu tôi vừa cầm điều khiển lên bật máy sưởi. Sau đó nàng buộc gọn mái tóc dài của mình rồi xỏ dép tiến vào phòng vệ sinh.

"Chị Joohyun." Tôi gọi nàng.

"Hả?"

"Chị không ngủ thêm ư?" Tôi cảm thấy khá lo lắng cho sức khỏe của nàng. "Chẳng lẽ lần nào chị cũng không nghỉ ngơi đầy đủ như vậy à? Dù sao thì bây giờ mới là 5 giờ sáng."

"Nếu em rời khỏi nhà chị khi mặt trời đã lên cao, em sẽ bị chụp lại đấy." Nàng vừa đánh răng vừa ló mặt ra tiếp lời tôi. "Vì thế chị dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho em. Sau đó chị nhất định sẽ ngủ thêm."

Nghe nàng nói xong, tôi mới giật mình bởi bản thân quả thực đã có ý định về sớm. Và thật không ngờ cô gái tinh tế này lại có thể lập tức thấu triệt tôi.

***

"Chị Joohyun."

Thời điểm chúng tôi cùng nhau nấu ăn ở phòng bếp, tôi nghiêng đầu nhìn nàng.

"Hửm?" Joohyun vừa nếm canh vừa ậm ừ.

"Cuối tháng này em có một chuyến lưu diễn ở Busan." Tôi ngượng ngùng gãi đầu. "Chị có đến xem em được không? Với lại..."

"Chị nhất định sẽ tới. Với lại em định nói gì?"

"Với lại... khi chị đến, chị nấu món tokbokki nhé. Mấy lần trước chị nấu món ăn tặng em, em đã... ăn rất ngon." Tôi ngượng ngùng bày tỏ nguyện vọng, nhưng dáng vẻ lại chẳng khác nào đứa trẻ mắc lỗi.

Joohyun phá lên cười: "Nae nae, chị sẽ nấu đồ ăn và cầm tới cho em sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Chị còn tưởng em đưa ra đề nghị gì khó khăn lắm chứ?"

Nhìn nụ cười hoàn mỹ của nàng, lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác mềm mại ấm áp.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, thì Joohyun chắc chắn sẽ không bao giờ phải khóc.

***

Tôi rời khỏi nhà nàng vào lúc sáu giờ sáng. Đương nhiên khi ấy trời còn đang rất lạnh và tối, cũng đương nhiên là sau khi tôi đã dùng bữa thật ngon miệng rồi phụ nàng dọn dẹp.

Lúc nãy Joohyun giúp tôi choàng khăn, nàng nói đây là chiếc khăn nàng đã tự tay đan, định để khi nào có dịp sẽ tặng tôi.

"Thế bây giờ là có dịp hả?" Tôi vừa thoải mái đón nhận ấm áp từ nàng vừa hỏi.

Nàng chọc chọc má tôi: "Lúc nào gặp em cũng là có dịp."

Dứt câu, khuôn mặt trắng hồng của nàng từ từ đỏ lên.

Đúng là tự nói lời ngon ngọt rồi tự khiến mình ngượng ngùng.

"Thôi. Em về đây."

Cố gắng nén xuống cảm giác quyến luyến, tôi mỉm cười tạm biệt.

Joohyun bỗng chìa tay về phía tôi.

Ngẩn người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng tôi lại gần ôm chặt lấy nàng.

"Em sẽ rất nhớ chị." Tôi nói.

"Nhớ chị... vậy tại sao không thường xuyên gặp chị?" Joohyun nghiêng đầu dựa vào vai tôi, nhiệt khí theo câu nói của nàng phả vào gò má làm tôi rung động.

Tôi đương nhiên muốn gặp nàng lắm chứ? Thậm chí ngay từ những ngày đầu tiên tôi đã muốn giữ nàng lại sau mỗi lần kết thúc buổi diễn. Bởi vị thế của Joohyun trong lòng tôi rõ ràng khác hẳn so với những người khác, mặc dù tôi biết họ đều yêu thương tôi.

Nhưng sự thật thì tôi không thể để tình cảm cá nhân gây ảnh hưởng tới công việc của cả tôi lẫn nàng, đặc biệt là nàng - nữ vũ công tuyệt vời nhất và cũng xinh đẹp nhất.

Tôi sợ, sợ rằng nếu như mình quá thường xuyên đến tìm nàng, thì chắc chắn truyền thông hay các tay săn ảnh sẽ đem tin tức ra để uy hϊếp chúng tôi. Mà Son Seungwan tôi trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt này hơn mười năm, bản thân đương nhiên hiểu điều đó tạo thành tiếng xấu đến mức độ nào...

Một idol rộ tin hẹn hò đã bị netizen ném đá tới tấp, vậy giữa tôi và Joohyunie - tình yêu giữa hai cô gái... liệu rằng kết quả sẽ đi tới đâu?

"Seungwan à." Joohyun xoa xoa lưng tôi. "Em đang nghĩ gì mà thất thần thế?"

Giật mình buông thõng hai tay, tôi lùi về sau vài bước, tìm cách nói dối: "Em chỉ đang nghĩ phải làm cách nào để thoát khỏi nhà chị."

"Tại sao?"

"Bởi vì nhà chị quá ấm áp." Đặt hai tay lên má nàng xoa xoa, tôi thiếu chút nữa đã hôn lên đôi môi ấy. "Bây giờ em nhất định đi đây. Thời gian tới chị giữ gìn sức khỏe nhé. Khi nào rảnh em sẽ gọi cho chị."

"Được, nhớ lái xe cẩn thận và ăn uống đàng hoàng đấy. Nếu còn mải làm việc rồi bỏ bữa, coi chừng chị rút khỏi fandom của em."

"..."

"Thế nào? Muốn ý kiến gì ư?" Nàng hất cằm, dáng vẻ tuyệt nhiên đang thách thức tôi.

"Chị như thế này... trông ngốc lắm." Tôi phì cười rồi tìm cách chạy. "Tạm biệt, em sẽ rất nhớ chị."

"Yah, thử để lần tới chị gặp lại em xem." Joohyun đứng phía sau tức tối giậm chân cảnh cáo.

Tóm lại ngày hôm đó, Son Seungwan tôi đã vô cùng hả hê.